Không Quên Anh Nữa - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thi thể giả của tôi được đặt trong quan tài, hàng loạt đạo sĩ đứng xung quanh tụng kinh làm phép.


Nam chính dán chặt ánh mắt lên xác tôi, thì thầm: “Nếu cuối cùng vẫn phải mất đi… Thà rằng em chưa từng có được.”


Bóng tối dần tan.


Cuối cùng tôi cũng hiểu —luồng năng lượng mà Lê Vân Trầm để lại, chính là ký ức tôi đã đánh mất.


Tỉnh lại, tôi đang nằm trong một căn phòng bệnh viện trắng toát. Bác sĩ và y tá nói tôi là một kỳ tích y học.


Tôi nắm lấy tay cô y tá, hỏi: “Lê Vân Trầm đâu rồi?”


Cô ấy sững lại: “Là người thân của cô sao? Tôi có thể giúp cô liên lạc.”


“Là người tôi yêu.”


Tôi cố chấp gọi cậu ấy bằng cái danh xưng đó, cũng rõ ràng nhận ra một điều — cậu ấy sẽ không thể trở lại nữa.


Thế gian rộng lớn, tôi sẽ không bao giờ tìm lại được Lê Vân Trầm nữa.


18


Tôi hồi phục rất nhanh.


Ra viện rồi, tôi trở về nhà —sống ngày qua ngày như cái xác không hồn.


Những ký ức về Lê Vân Trầm… dường như đang dần phai nhạt.


Không còn cách nào khác, tôi đành phải dùng bút ghi lại từng chút một vào sổ tay.


Về sau… Ngay cả việc “mình cần phải viết lại tất cả về Lê Vân Trầm”, tôi cũng sắp quên mất rồi.


Tôi đành phải dán giấy ghi chú khắp căn phòng. Nhờ những tờ giấy đó, tôi cầm cự được suốt một năm.


Mùa xuân năm sau, cha mẹ đưa tôi ra ngoài dạo chơi. Công viên ngập tràn hoa đào — hồng hồng trắng trắng, đẹp vô cùng.


Tôi ngẩn người nhìn cảnh ấy, bất giác nghĩ: Giá mà cậu ấy cũng có thể nhìn thấy được thì hay biết mấy.


Gần như ngay giây sau đó, tôi đột ngột cau mày… cậu ấy là ai?


Tôi muốn ai thấy được chứ? Đầu óc tôi rối như tơ vò.


Cha mẹ đứng phía xa vẫy tay gọi tôi lại.


Khoảnh khắc vừa chạm tới được mảnh ký ức mờ nhòe kia… nó lại tan biến như khói.


Kể từ đó, tôi thường xuyên đờ đẫn, có lúc cảm thấy như mình vừa nhớ ra điều gì đó.


Nhưng cũng có lúc… tôi chẳng thể nhớ nổi mình đang cố gắng nhớ điều gì.


Cho đến một ngày, tôi vô tình thấy một cuốn tiểu thuyết.


Nam chính trong đó tên là “Lê Vân Trầm.”


Lê Vân Trầm.


Ba chữ ấy như một chiếc chìa khóa mở tung cánh cửa ký ức.


Ngay khoảnh khắc đó, tôi như sống lại, nước mắt cứ thế trào ra không kìm được.


Tôi đọc đi đọc lại cuốn tiểu thuyết ấy, mỗi ngày đều để lại lời nhắn cho tác giả, mong được gặp mặt tác giả một lần.


Cuối cùng, sau một tháng, tác giả gửi cho tôi địa chỉ.


Hôm đó trời đã về khuya, tôi không bắt được xe, bèn quét một chiếc xe đạp công cộng, đạp từ đầu này thành phố sang đầu kia.


Trước khi gõ cửa, tôi hồi hộp đến toàn thân run rẩy.


Tôi thực sự rất sợ… người mở cửa không phải là cậu ấy.


Cánh cửa mở ra, tôi đứng sững lại ngoài thềm.


19


“Sao… lại là em?”


“Chứ chị tưởng là ai?”


Thư Diểu kéo tôi vào nhà, cau mày nói: “Sao chị gầy trơ xương thế kia?”


Tôi nắm chặt tay cô ấy, vội vã hỏi: “Lê Vân Trầm đâu? Em còn sống, chứng tỏ cậu ấy cũng không thể chết được, đúng không?!”


Nhưng Thư Diểu lại im lặng.


Tôi nuốt nước bọt để làm dịu cổ họng khô rát, khẽ chạm vào mu bàn tay cô ấy, cố gắng nặn ra một nụ cười:


“Này…”


“Em nói gì đi chứ.”


“Thế này… là sao?”


Thư Diểu thở dài: “Tôi tưởng sau khi chị quay về thế giới này thì đã hiểu rõ rồi.”


Phải.


Tôi đã lấy lại ký ức, đã trở về thế giới thuộc về mình, thậm chí… đã bắt đầu quên mất cậu ấy.


Điều đó có nghĩa gì, tôi còn rõ hơn bất kỳ ai.


Tôi nhắm mắt lại, khẽ buông mình ngồi xuống sofa: “Cậu ấy… có để lại lời gì cho tôi không?”


“Không có.”


Thư Diểu trả lời dứt khoát. Dứt khoát đến mức cả trái tim tôi như cũng bị chém xuống theo.


Rất lâu sau đó, tôi mới cất lời: “Cùng tôi… lập cho cậu ấy một ngôi mộ nhé.”


Thư Diểu nhìn tôi, gật đầu: “Được.”


Trên bia đá, tôi khắc hai chữ: “Phu quân.”


Từ đó, tôi cố gắng khiến bản thân thật bận rộn, cũng dần ít liên lạc với Thư Diểu hơn.


Tôi hiểu rõ mình đang cố lảng tránh mọi thứ có liên quan đến Lê Vân Trầm.


Lại một vòng xuân hạ thu đông nữa trôi qua. Cha mẹ dè dặt đề nghị muốn giới thiệu cho tôi một chàng trai rất tốt, hỏi tôi có muốn gặp thử không.


Tôi nói: “Cũng được ạ.”


Dù sao thì… chỉ cần không phải là Lê Vân Trầm, thì gặp ai cũng chẳng khác gì nhau.


Hôm đó, tôi ăn mặc tùy tiện: áo phông, quần jeans.


Không ngờ lại gặp ở nhà hàng kiểu Âu.


Như cha mẹ nói, đúng là một chàng trai rất tốt.


Cậu ta không hề chê tôi ăn mặc xuề xòa, thậm chí còn đồng tình bảo ‘mặc sao thấy thoải mái là quan trọng nhất’.


Tôi cười nhạt một cái, nói thẳng:


“Cha mẹ tôi có nói với anh chưa? Trong lòng tôi từng có một người mà tôi yêu rất sâu đậm.”


Anh chàng hơi sững lại: “Thật ra thì… chưa, bây giờ người đó…”


“Chết rồi.” Tôi đáp.


Giống hệt Thư Diểu khi xưa — dứt khoát đến tàn nhẫn.


Chưa đợi anh ấy nói tiếp, tôi đã nói thêm: “Nhưng trong lòng tôi, anh ấy mãi mãi có một chỗ đứng.”


Chàng trai cười dịu dàng: “Tôi hiểu. Thật ra tôi không để tâm lắm.”


Tôi thở dài, nói thẳng ý mình: “Ý tôi là, anh ấy chiếm trọn toàn bộ trái tim tôi.”


Nghe vậy, anh ấy vẫn gượng gạo đáp rằng mình có thể chấp nhận.


“Chỉ cần trong lòng tôi có em, còn em có người khác hay không, tôi không quan tâm.” Anh ấy nói.


Tôi nhìn anh ấy, bỗng nhiên bật cười.


Câu nói ấy… hình như Lê Vân Trầm cũng từng nói với tôi rồi.


Anh chàng có phần lúng túng: “Tôi… nói gì sai à? Em, em đừng khóc mà…”


Tôi lau nước mắt, nhưng càng lau càng chảy nhiều hơn.


Cuối cùng đành úp mặt xuống, mặc kệ nước mắt trào ra như vỡ đê.


Chàng trai đứng dậy đưa tôi tờ giấy — nhưng chưa kịp đưa, đã “ấy” lên một tiếng.


Một mùi hương quen thuộc bao trùm lấy tôi, khiến tôi quay phắt lại.


Chỉ thấy Lê Vân Trầm đang đứng cạnh tôi, trong tay còn nắm chặt tờ giấy cướp từ tay chàng trai kia.


Cậu ấy nhướng mày nhìn tôi, giọng điệu vẫn ngang ngược như xưa:


“Lâu rồi không gặp.”


“Nghe nói chị đi khắp nơi rêu rao là em chết rồi?”


20


Ký ức về ngày hôm đó hơi mơ hồ.


Theo lời Lê Vân Trầm kể lại…  khi ấy giữa bao ánh mắt xung quanh, tôi bật người như cá chép vượt vũ môn, lao vào lòng cậu ấy, ôm chặt lấy eo mà gào khóc như mưa.


Chắc là thật.


Tôi tin là thật.


Bởi vì anh chàng tôi gặp ngày hôm đó về nhà liền chặn hết cả nhà tôi.


Sau đó ký ức dần trở nên mơ hồ.


Tôi chỉ nhớ là… tôi và cậu ấy ở bên nhau, rất gần, rất gần — chẳng còn phân biệt tôi hay cậu.


Cậu ấy hôn tôi một cách cuồng nhiệt, rồi hỏi: “Nếu anh không xuất hiện thì em định ở bên anh ta thật đấy à?”


Tôi không thể đáp lại, chỉ còn biết liều mạng lắc đầu.


Lê Vân Trầm cười hài lòng:


“Anh từng nói rồi dù sống hay chết, anh cũng phải mang em theo.”


Tôi lại khóc: “Anh… nói được làm được thật…”


Chỉ xin anh, ngàn vạn lần, đừng bỏ mặc em một mình nữa.


Chữ “yêu” lúc đầu nghe thật buồn cười… Nhưng một khi đã chạm tới rồi  thì cuồng nhiệt như thủy triều.


Chúng tôi đã nhiều lần yêu một phiên bản không trọn vẹn của nhau.


Và cuối cùng cũng như nguyện, có được một tình yêu đầy đủ và trọn vẹn.


Sau đó, tôi cố gắng gượng không ngủ.


Lê Vân Trầm dỗ dành: “Anh đảm bảo sẽ không đi đâu cả. Ngủ đi.”


Tôi lắc đầu: “Em phải nhìn anh.”


Cậu ấy bất đắc dĩ, rút một lọn tóc của tôi, buộc quanh ngón tay mình: “Ngủ đi, anh mà động đậy là em sẽ biết ngay.”


Quả thật là vậy.


Trời còn chưa sáng, tôi đã bị kéo tóc đau điếng mà tỉnh dậy. Bốn mắt nhìn nhau, tôi quyết định phải tính sổ cho rõ ràng.


Tôi lật người đè lên cậu ấy: “Rốt cuộc hôm đó là chuyện gì? Tại sao em bị đưa trở lại, còn Thư Diểu lại nói anh chết rồi?”


Cậu ấy cười: “Em chắc là muốn nói chuyện này bây giờ sao?”


Tôi vung tay cho cậu ấy một cái bạt tai: “Nói nhanh.”


“Được.”


Thực tế xảy ra hôm đó… cũng khác khá nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.


21


Lê Vân Trầm mượn thân phận Thư Diểu để lẻn vào Cục Xuyên Truyện. Khi đó, toàn bộ hệ thống đều đang bận rộn nghĩ cách hồi sinh Thư Diểu. Cậu ấy nhân cơ hội tiếp cận được hồ năng lượng chính.


Nhưng điều cậu không ngờ tới là… hồ năng lượng chính lại kết nối trực tiếp với bộ não trung tâm của Cục.


Ngay khi cậu ấy có động tĩnh, trung tâm lập tức phát hiện ra.


Thư Diểu thấy vậy cũng không giả bộ nữa, cô ấy dùng năng lượng của Lê Vân Trầm hóa thành một thanh dao ảo, kề vào động mạch chủ, dọa:


“Mày mà nói thêm một câu nữa là tao tự sát. Cùng chết chung cho rồi.”


Đúng là không hổ danh Thư Diểu.


Nhưng trung tâm cũng không vừa, dù thực thể là một con chó điện tử, việc nó làm ra thật sự chẳng giống người tí nào.


Nó trực tiếp ném Thư Diểu vào hồ năng lượng chính.


Năng lượng trong hồ và lưỡi dao ảo đều thuộc về Lê Vân Trầm, chỉ trong khoảnh khắc, cả hai bị nghiền nát hoàn toàn.


Thư Diểu bị nhốt trong hồ, vừa chửi bới vừa phát điên.


Nhưng cũng chính nhờ hồ năng lượng đã hấp thụ năng lượng mang ý thức của Lê Vân Trầm, cậu ấy liền nắm bắt được cơ hội — giành quyền kiểm soát toàn bộ năng lượng.


Hình ảnh cuối cùng Thư Diểu nhìn thấy là Lê Vân Trầm kéo theo con chó điện tử cùng chìm xuống hồ.


Nên việc Thư Diểu nói cậu ấy đã chết  cũng không hẳn là nói dối.


Tôi đã hiểu.


Thảo nào lúc đó hệ thống lại cuống cuồng chạy trốn, thì ra thứ bị tiêu diệt chính là bộ não trung tâm của Cục Xuyên Truyện.


Về sau, Lê Vân Trầm hấp thụ toàn bộ năng lượng, khi bò ra khỏi hồ, cậu ấy đã bị đám dữ liệu trong hệ thống nhận nhầm là não trung tâm mới.


Sau khi xử lý xong mọi việc, điều đầu tiên cậu ấy làm là vội vàng đi tìm tôi.


“Nhưng mà… anh vẫn đến muộn rồi.”


Ánh mắt cậu tràn đầy xót xa: “Quãng thời gian đó, em đã chịu nhiều khổ sở rồi. Anh xin lỗi.”


Tôi ôm lấy eo cậu, khẽ lắc đầu. Nếu tất cả những gian khổ ấy đều là để đổi lấy một lần được đoàn tụ, vậy thì không còn gọi là khổ nữa.


Tôi đưa cho Lê Vân Trầm xem cuốn tiểu thuyết do Thư Diểu viết.


Hôm tôi đến gặp, mặt Thư Diểu không cảm xúc:


“Chị tìm người thay thế à?”


“Giống ghê đấy.”


Tôi: “…”


“Có khả năng nào đây là bản gốc không?”


Thư Diểu cau mày: “Chết rồi mà sống lại à?”


Tôi lúng túng: “Ờ thì… chưa chết hẳn.”


“Thôi kệ,” cô ấy có vẻ hơi bực, “Dù sao thì cậu ta còn sống quay về, chị cũng đỡ giống người sắp chết hơn rồi.”


Lê Vân Trầm siết chặt tay tôi.


Hôm đó, Thư Diểu đích thân vào bếp.


Lúc cụng ly, cô ấy nói: “Thấy hai người yên ổn rồi, tôi cũng nên quay về thế giới của mình đây.”


Lời muốn giữ cô ấy ở lại đến bên môi lại nuốt xuống.


Thư Diểu cần tự do, cô ấy không nên bị kẹt lại nơi này.


May là có Lê Vân Trầm — muốn gặp lại, cũng chẳng còn khó khăn.


Tiễn Thư Diểu xong, tôi quay sang hỏi cậu ấy: “Vậy sau này… năng lượng để vận hành Cục Xuyên Truyện lấy ở đâu ra?”


Cậu ấy cười, ghé lại gần hôn tôi:


“Chuyện đó à…”


“Có lẽ… phải nhờ em cố gắng nhiều một chút rồi.”


Tôi trừng mắt: “Không… không lẽ nào, anh đừng có nói chuyện nghiêm túc kiểu đó chứ!”


Cậu ấy vẫn thong thả làm tới: “Đây chính là việc nghiêm túc nhất mà anh có thể nghĩ ra đấy.”


Triều dâng triều rút, gió xuân dịu dàng.


Tôi mệt rã rời, giơ chân đá cậu ấy: “Cút! Thôi đủ rồi đấy!”


Lê Vân Trầm áp sát tai tôi, thì thầm: “Vẫn còn chưa đủ.”


“Cố lên nhé, chị.”


(Hoàn)



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo