Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng chưa kịp bước chân… Một vòng tay mạnh mẽ đã siết chặt eo tôi, kéo tôi vào lòng.
Tôi bị bất ngờ, ngã nhào vào lồng ngực rộng lớn, rắn chắc của anh ấy.
Dù cách mấy lớp áo, tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng hơi ấm cháy bỏng và nhịp tim mạnh mẽ vang dội từ sâu bên trong anh ấy.
Tôi trợn to mắt, nín thở.
Đầu anh ấy khẽ tựa vào vai tôi,brất nhẹ nhàng, chỉ chạm thoáng qua.
“Cảm ơn em.”
Anh ấy nói.
Tay tôi buông thõng bên hông, không biết nên đặt ở đâu.
Cả người đơ như tượng, lí nhí nói:
“Haha… Không sao… Nên làm mà.”
Một phút sau.
Tôi chớp mắt hỏi:
“Ờm… Cái đó…”
“Sao thế?”
“À, không có gì.”
Chết tiệt.
Tôi không nói ra nổi:
“Anh ôm đủ rồi thì thả em ra…”
Sợ nói xong, lỡ đâu anh ấy chưa ôm đủ, lại buồn.
Mười phút sau…
Vâng.
Mười phút sau…
Hai đứa chúng tôi, như hai kẻ ngốc, cứ đứng trong phòng khách ôm nhau như vậy suốt mười phút.
Cuối cùng, tôi không nhịn nổi, đưa tay khẽ đẩy ngực anh ấy, nói nhỏ:
“Ờm… Em muốn đi tắm rồi.”
“À, xin lỗi nhé. Anh ôm lâu quá à?”
“Ừm.”
Tôi cười gượng, gật đầu phụ họa.
Vậy mà… Sao anh ấy vẫn chưa thả tay ra?
Tôi không nhịn được, lại đẩy nhẹ thêm lần nữa:
“Ờ… Cái đó…”
“À, suýt nữa quên.”
Giang Mục Nhượng cuối cùng cũng buông tôi ra.
“Xin lỗi em, anh quên mất thời gian.”
“Không sao không sao.”
Tôi hiểu mà.
Giang Mục Nhượng mỗi ngày đều làm việc rất vất vả.
Buổi tối đôi khi còn phải “phục vụ” tôi.
Chắc chắn cũng có lúc anh ấy thấy mệt mỏi, cần người ôm một cái để được an ủi.
Ngoài ra, thời gian tôi tiếp xúc với anh ấy nhiều nhất chính là lúc bôi thuốc cho anh ấy.
Dù anh ấy làm việc rất nghiêm túc và có chí tiến thủ, nhưng trong đời sống lại là người khá bất cẩn, cẩu thả.
Lúc thì cắt trái cây bị đứt tay.
Lúc thì bị phỏng.
Thường thì anh ấy sẽ chụp vết thương gửi qua WeChat hỏi tôi:
[Cho hỏi nhà có băng cá nhân không?]
Tôi thường hét lên một tiếng, ôm hộp thuốc lao ra khỏi góc làm việc của mình, chạy đến chỗ anh ấy.
Tôi nhẹ nhàng nâng tay anh ấy lên, rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi dán băng cá nhân, vừa làm vừa thổi thổi một cái, lo lắng hỏi:
“Đau không?”
Giang Mục Nhượng ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa, để mặc tôi xử lý.
Lâu dần thành quen, tôi cũng không nhịn được mà trách mắng vài câu:
“Sao lần nào cũng bất cẩn như thế?”
Tôi thở dài:
“Lần sau đừng tự cắt trái cây nữa nhé.”
Tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Mục Nhượng đang chăm chú nhìn tôi.
Ánh đèn từ phía sau khiến khuôn mặt anh ấy có phần mờ tối, khó nhìn rõ biểu cảm.
Nhưng tôi vẫn cảm giác như anh ấy đang rất vui.
Lông mày anh ấy hơi nhướn lên, khóe môi cũng không còn mím chặt lạnh lùng như thường lệ.
Tôi tưởng mình nhìn nhầm, vội dụi dụi mắt.
Mở mắt ra lần nữa, thì thấy khóe môi anh ấy đã rũ xuống, lông mày nhíu lại.
Chắc tôi nhìn nhầm thật rồi.
Vết thương lớn thế này, sao còn có tâm trạng cười nổi?
Tôi lại cúi đầu tiếp tục băng bó cho anh ấy.
Nghe nói quan hệ giữa Giang Mục Nhượng và bố mẹ anh ấy cũng chẳng tốt lành gì.
Bố anh ấy là người nóng tính, có xu hướng bạo lực.
Mỗi lần từ nhà về, trên người Giang Mục Nhượng lại có thêm mấy vết thương.
Lúc thì khóe mắt bầm tím vì bị đấm.
Lúc thì bị mảnh ly vỡ cứa rách má.
Những lúc như thế, anh ấy chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ ngồi trong phòng khách.
Tôi đi ra lấy nước, liếc thấy mấy vết thương chằng chịt trên người anh ấy, liền lập tức ôm hộp thuốc lao đến.
Ô
Tôi ôm lấy đầu anh ấy, không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể cười gượng:
“Trời ơi, sao lại để một gương mặt đẹp trai thế này bị đánh tơi tả thế chứ!”
Giang Mục Nhượng càng im lặng, tôi lại càng thấy xót xa.
Bảo sao một người giỏi giang mà lại “sợ xã giao” như anh ấy.
Thì ra là vì gia đình.
Từ nhỏ đã phải sống dưới sự chửi bới, đánh đập của một người cha vô tri, bạo lực…
Đứa bé con ấy lúc đó… Biết làm sao để tự bảo vệ mình đây?
“Tại sao anh không tránh đi?”
Lời vừa thốt ra, tôi liền nhận ra không nên trách người bị hại.
Vì thế, lại giận dữ nói:
“Bố anh thật quá đáng, lần sau anh về nhà nhớ giấu bộ răng giả của ông ấy đi!”
Giang Mục Nhượng không nhịn được, khóe môi khẽ cong lên một chút… Rồi lại cố nén xuống.
Tôi biết tâm trạng anh ấy đã đỡ hơn.
Thế là tôi tiếp tục xử lý vết thương cho anh ấy.
Những lúc như vậy,
Giang Mục Nhượng cực kỳ ngoan.
Tôi ôm lấy đầu anh ấy, tập trung lau thuốc, anh ấy cũng tập trung… Nhìn tôi.
Như một chú cún nhỏ đáng thương bị bắt nạt.
Vết thương tích lũy theo thời gian.
Tôi dần không nỡ để anh ấy về nhà nữa.
Anh ấy đã ngoan ngoãn đồng ý với tôi hai ngày liền.
Thế mà đến tuần sau, anh ấy lại trở về nhà với khuôn mặt đầy vết thương.
Tôi tức đến phát điên.
Lần đầu tiên tôi nổi giận với anh ấy:
“Lần sau anh mà còn mặt mày như thế về nhà, em sẽ mặc kệ anh luôn đấy!”
Giang Mục Nhượng không nói gì, vẫn như mọi khi, lặng lẽ co người lại trên ghế sofa.
Vừa cúi đầu, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống.
Không một tiếng nức nở.
Chỉ lặng lẽ chảy xuống má.
Tôi hoảng sợ hết hồn.
Vội ôm lấy đầu anh ấy, dỗ dành suốt một hồi lâu.
Cuối cùng… Vẫn là bôi thuốc cho anh ấy.
11.
Ngoài mấy chuyện đó ra…
Giang Mục Nhượng thực sự là một người quá tốt.
Tôi… Rốt cuộc vẫn động lòng.
Dù sao thì khuôn mặt kia, ai nhìn cũng phải khen một câu mà, phải không?
Anh ấy đẹp trai như vậy, lại chỉ cười với mỗi mình tôi.
(Dĩ nhiên, vì anh ấy là người sợ xã giao, ra ngoài chẳng quen ai, không cười với tôi thì biết cười với ai?)
Mỗi lần anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt chăm chú, chỉ cần ánh nhìn đặt lên người tôi thôi, trái tim tôi đã không chịu nổi rồi.
Nhưng…
Anh ấy có thích tôi không?
Bình thường, anh ấy luôn lễ phép đến mức đáng sợ.
Ngay cả khi trên giường cũng không nói câu nào mang tính “mờ ám”.
Cùng lắm chỉ là:
“Xin hỏi anh có thể cởi quần em ra không?”
“Phiền em ôm chặt một chút, cảm ơn em.”
“Em có thể nâng hông lên được không? Nếu được thì thật cảm ơn.”
Bình thường anh ấy cũng chẳng nói nhiều, đừng nói là làm nũng, ngay cả mấy câu thân mật cũng không hề có.
Vậy rốt cuộc…
Anh ấy đối với tôi là vì trách nhiệm của một người chồng, hay là… Có một chút yêu thích thật sự?
Sau lần thứ mười tôi nằm mơ thấy Giang Mục Nhượng trằn trọc trên giường đến sáng, tôi thật sự không chịu nổi nữa.