Không Thân Với Chồng - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thế là tôi lên Xiaohongshu (Tiểu Hồng Thư) đăng một bài viết:

[Làm sao để thân với chồng hơn đây?]

[Tôi và chồng quen nhau ở một buổi triển lãm cosplay, cả hai đều là người hướng nội, lại đúng lúc bị gia đình hối thúc cưới nên thấy hợp là cưới luôn. Sau khi kết hôn sống cùng nhau, nhưng tôi hay ngủ nướng ban ngày, còn anh ấy thì làm việc tại nhà, hai đứa chẳng mấy khi chạm mặt. Có khi chỉ gặp nhau khi ra uống nước, hoặc buổi tối ngủ cùng – cũng chỉ là ngủ lịch sự thôi. Sáng tôi vội ra khỏi nhà, anh ấy sẽ cố gắng tỉnh dậy tiễn tôi ra ga tàu. Ngoài ra hoạt động duy nhất là… Bôi thuốc cho anh ấy khi bị bố đánh. Tôi thật sự rất muốn thân mật hơn, muốn được ôm, được hôn. Nhưng lại sợ anh ấy không yêu tôi, chỉ là vì trách nhiệm làm chồng nên mới như vậy. À đúng rồi! Điều duy nhất khiến tôi thấy hơi vui là: trong game Monster Hunter, con mèo anh ấy nuôi lại đặt theo tên tôi, còn thay đồ cho nó nữa (tôi lén thấy đấy).]

Bài viết vừa đăng xong đã “nổ”.

Rất nhiều người vào bình luận:

[Cẩn thận đấy, chồng bạn chắc chắn là thích bạn rồi.]

[Đặt tên vợ cho mèo trong Monster Hunter á? Tôi ngất rồi!]

[Anh ấy yêu bạn chết đi được ấy chứ!]

[Trong mắt một game thủ săn quái, con mèo là cực kỳ đáng yêu và quan trọng!]

[Trời ơi, cưới trước – yêu sau, tôi đổ rồi, hóng tiếp…]

Cái gì thế này trời…

Tôi đọc mà tim đập thình thịch.

Thật sự… Giống như mọi người nói sao?

Anh ấy… Yêu tôi dữ dội như thế sao?

Nhưng mà…

Anh ấy đối xử với tôi lễ phép như vậy, chưa từng nói một câu nặng lời, cũng không chủ động ôm hôn gì cả.

Đây là yêu sao?

Tôi mang nghi ngờ đó đăng luôn lên phần bình luận.

Cư dân mạng đồng loạt hiến kế:

[Có thể là chồng bạn ngại, sợ mạo phạm bạn, nên mới giữ khoảng cách như thế. Vậy bạn thử chủ động một chút xem, cho anh ấy biết là bạn sẵn sàng.]

Ý kiến tuyệt vời!

Nói làm là làm ngay.

Hôm đó, tôi co mình trong phòng chờ Giang Mục Nhượng nấu cơm xong.

Rồi mới từ tốn đi ra ăn cùng.

Thậm chí còn chủ động gắp cho anh ấy một đũa thức ăn.

Giang Mục Nhượng không có phản ứng gì to tát.

Chỉ ngơ ngác…

Anh ấy cúi đầu nhìn đũa rau tôi gắp cho suốt một lúc lâu.

Sau đó… Lại gắp qua một bên.

“Cảm ơn.”

Tại sao lại gắp qua một bên? Là không thích ăn sao?

Tôi hơi buồn.

Cảm thấy lần chủ động đầu tiên đã thất bại thảm hại.

Cuối cùng thì… Anh ấy cũng ăn miếng súp lơ đó.

Chỉ là… Gần ăn xong cơm rồi mới miễn cưỡng cho vào miệng.

Chắc là vì ánh mắt tôi nhìn chằm chằm khiến anh ấy chịu không nổi nên đành ăn vậy.

Haiz… Xem ra anh ấy không quen được người khác gắp đồ ăn cho.

Không sao.

Vẫn còn cách khác để thân hơn.

12.

Ăn cơm xong, anh ấy quấn tạp dề rửa bát.

Tôi bước đến sau lưng anh ấy, lấy hết can đảm, giơ tay ôm lấy eo anh ấy.

Nhưng cơ thể tôi vừa áp sát, người đàn ông trước mặt liền co đồng tử lại, động tác trên tay cũng cứng đờ lại ngay lập tức.

“Giang Mục Nhượng, anh…”

Tôi hơi khó hiểu.

Tại sao lại phản ứng lớn như vậy?

Giây tiếp theo, tôi bị anh ấy đẩy ra rất nhanh.

Còn chưa kịp phản ứng.

Anh ấy đã chạy thẳng về phòng ngủ của mình, “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Hồi lâu vẫn không ra.

Tôi gần như không thể tin nổi mắt mình.

Chuyện này là…

Rõ ràng là… Ghét tôi rồi đúng không?

Đến chạm một chút cũng phản cảm đến mức phải trốn về phòng, đến nhìn tôi cũng không thèm liếc một cái.

Trong lòng tôi tức khắc trào lên cảm giác thất vọng, tủi thân, khó tin.

Không trách được bình thường chỉ chịu tắt đèn rồi lên giường với tôi…

Bởi vì ban ngày nhìn thấy tôi là ghét đến mức không chịu nổi!

Vậy thì…

Tại sao còn cố dậy sớm tiễn tôi ra ga?

Thật sự chỉ vì trách nhiệm thôi sao?

Càng nghĩ, đầu óc tôi càng rối.

Khóe mắt càng lúc càng cay xè.

Nước mắt cũng lặng lẽ lăn xuống từng giọt.

Tôi cũng trở về phòng, khóa cửa lại, vùi mình vào chăn.

Chưa được bao lâu.

Cửa bị ai đó nhẹ nhàng gõ.

“Yên Yên?”

Giọng nói thăm dò, cẩn trọng.

Tôi không để ý.

Cửa lại bị gõ lần nữa.

“Yên Yên?”

Giọng nói lần này mang theo chút hoảng hốt.

Xì.

Giả tạo cái gì chứ?

Giờ nhìn có vẻ lo lắng cho tôi lắm…

Toàn là giả bộ thôi!

Tiếng gõ cửa vẫn kiên trì vang lên.

Tôi thật sự không chịu nổi nữa, tức giận bước xuống giường, mở cửa.

“Anh muốn làm gì?”

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy.

Giang Mục Nhượng sững người một chút, sau đó giải thích:

“Lúc nãy… Anh không cố ý đẩy em ra, là… Là tại anh…”

Lời anh ấy nói càng lúc càng nhỏ, mặt cũng đỏ lên.

Hàng mi bắt đầu khẽ run.

Tôi nhìn mà lại không kiềm được…

Lại bắt đầu rung động ngu ngốc.

Anh ấy đang… Xin lỗi tôi sao?

Vậy thì…

Chứng minh cho tôi xem đi.

Tôi kéo lấy tay áo anh ấy, kiễng chân, hôn lên môi anh ấy.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo