Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng… Môi vừa mới chạm vào, đã bị anh ấy nhanh chóng kéo ra.
Sắc mặt Giang Mục Nhượng lạ thường, thở hổn hển:
“Xin lỗi, anh…”
Chưa kịp nói hết câu, anh ấy lại dứt khoát xoay người về phòng.
Lại là một tiếng “rầm”, rồi đóng cửa.
Tôi như bị ai dội một gáo nước lạnh thẳng vào đầu.
Tim lạnh ngắt.
Đứng ngẩn ngơ tại chỗ thật lâu.
Trong đầu chỉ còn hai chữ:
“Ly hôn.”
Cuộc hôn nhân này…
Không ly… Là không được rồi.
13.
Từ trước đến nay, tôi không phải kiểu người dây dưa dài dòng.
Lúc kết hôn thì rất dứt khoát.
Ly hôn… Cũng chẳng hề do dự.
Nhưng.
Khi đang thu dọn vali, nhìn thấy tủ quần áo đầy ắp những món quà anh ấy tặng — quần áo, túi xách, cả những món đồ sưu tầm hiếm và đắt đỏ, truyện tranh, tiểu thuyết, bản giới hạn có chữ ký của tác giả mà tôi thích…
Tôi lại rối loạn.
Nếu thực sự không thích…
Vậy thì tất cả những thứ này là gì?
Là cái quái gì chứ.
Tôi nghiến răng đóng mạnh cửa tủ lại.
Thu dọn đơn giản đồ đạc của mình.
Rồi nhắn cho cái tên đàn ông khốn kiếp kia một tin:
[Chúng ta ly hôn đi.]
Kéo vali bước ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng còn chưa kịp tới cửa, cửa phòng bên cạnh kêu “rầm” một tiếng, bị ai đó đẩy mạnh ra.
“Yên Yên!”
Giang Mục Nhượng với dáng vẻ như sắp khóc đến nơi, ánh mắt rơi xuống chiếc vali trong tay tôi, đồng tử lập tức co rút.
“Yên Yên…”
Anh ấy lao nhanh về phía tôi, gần đến nơi thì dường như muốn ôm lấy tôi, nhưng lại cố nhịn.
“Có thể… Có thể… Đừng ly hôn được không?”
Giọng anh ấy nghẹn lại.
Khi nói câu này, lông mi khẽ run lên, nước mắt cũng rơi xuống theo, cả người giống hệt như một chú cún nhỏ đáng thương sắp bị chủ nhân vứt bỏ.
Vừa thấp hèn vừa tan nát, tha thiết cầu xin.
Ha.
Giang Mục Nhượng đúng là biết tận dụng gương mặt đẹp trai của mình.
Chỉ một giọt nước mắt như thế, thật sự khiến người ta mềm lòng không chịu nổi.
Tôi cuối cùng cũng không nhẫn tâm, buông tay khỏi vali, vươn tay lau nước mắt cho anh ấy.
Nhưng dường như vô dụng.
Vừa mới lau đi một giọt, giọt tiếp theo lại trào ra ngay.
“Yên Yên… Hu hu hu hu…”
Anh ấy vừa khóc vừa bám chặt lấy tôi, khiến tôi rối bời mà cũng phát cáu.
Thế này thì tôi sao có thể nhẫn tâm bỏ đi được chứ?
Nhưng anh ấy lại không chịu giải thích.
Tôi biết phải làm sao?
Dằn vặt mãi, trời cũng đã khuya.
Tôi nghĩ, thôi thì… Ở lại thêm một đêm.
Ngày mai nói chuyện ly hôn đàng hoàng hơn.
Hôm nay đúng là quá bốc đồng rồi.
14.
Khó khăn lắm mới dỗ được Giang Mục Nhượng quay về phòng.
Tắm rửa xong tôi thấy khát, định ra ngoài rót cốc nước.
Nhưng vừa mới mở cửa phòng…
Một đôi tay bỗng siết chặt lấy chân tôi.
“A!”
Tôi bị dọa đến mức giật bắn người.
Đến khi nhìn rõ, mới phát hiện Giang Mục Nhượng đã mang chăn gối ra, nằm ngủ ngay trước cửa phòng tôi.
“Yên Yên, vợ ơi, vợ à, đừng đi, xin em đấy, vợ ơi…”
Tôi: “…”
Giang Mục Nhượng vừa ôm chân tôi vừa khóc, sống chết không chịu buông tay.
Tội nghiệp đến mức khiến tôi như thể là kẻ nhẫn tâm tàn nhẫn vậy.
“Mẹ kiếp.”
Tôi mắng khẽ một câu.
Giang Mục Nhượng mắt đỏ hoe nhìn tôi, hàng mi dài dính đầy nước mắt:
“Vợ à, em nói gì thế?”
“Em nói mẹ kiếp anh đấy!”
Tôi cúi người, túm lấy cổ áo anh ấy:
“Giang Mục Nhượng, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Giang Mục Nhượng áp mặt lên tay tôi, thậm chí còn nhẹ nhàng dụi dụi.
Đôi mắt đẹp ướt đẫm nước, lấp lánh:
“Đừng đi… Vợ ơi…”
“Vợ ơi, đừng đi mà…”
Thật sự chẳng còn cách nào với anh ấy.
Tôi đành phải giải thích là mình chỉ ra lấy nước uống.
Anh ấy không tin.
Cứ nhất quyết bám sát tôi phía sau, theo cả đoạn dài, thấy tôi quay về phòng rồi, thì lại nằm lăn ra ngay cửa phòng tôi.
Chăn trùm kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sưng đỏ vì khóc, mở to nhìn tôi chằm chằm không chớp.
Tôi chỉ có thể bất lực thở dài:
“Em sẽ không đi.”
Về phòng, tôi cứ nằm suy nghĩ mãi.
Thật sự không hiểu được rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì.
Không thích tôi.
Lại không muốn tôi rời đi…
Chẳng lẽ vì cảm thấy bản thân mình kiểu này thì sau này chẳng ai thèm lấy, một mình suốt đời thảm thương cô độc, chỉ có tôi là chịu lấy anh ấy nên mới bám riết không buông?
Nhưng… Lại không giống kiểu đó.
Thôi kệ.
Ngày mai phải nói chuyện rõ ràng với anh ấy cho xong.
15.
Tất nhiên… Cuối cùng vẫn không chờ được tới ngày mai.
Nửa đêm không ngủ nổi, tôi lôi anh ấy ra khỏi chăn.
“Nói chuyện đi.”
Kết quả, vừa mới ngồi xuống ghế sofa, anh ấy đã bắt đầu lau nước mắt bằng mu bàn tay.
“Này này, lại khóc nữa à?”
Tôi cực kỳ bất lực.
“Anh đâu phải làm bằng nước, sao cứ rơi nước mắt mãi vậy?”
Tôi với tay định giúp anh ấy lau nước mắt, lại bị né tránh.
“Đấy, thấy chưa, còn không cho em đụng vào.”
Tôi suýt nữa tức đến mức bật cười:
“Anh chẳng yêu em, vậy sao em muốn đi, anh lại buồn đến thế?”
Động tác lau nước mắt của Giang Mục Nhượng đột nhiên khựng lại.
Như thể vừa vớ được chiếc phao cứu sinh, anh ấy quỳ sụp xuống ôm chặt lấy chân tôi:
“Em à, anh yêu em, anh thực sự yêu em, vợ ơi, tại sao… Tại sao em lại không tin…”
“Tại sao lại nói anh không yêu em…”
Tôi cười lạnh:
“Thế tại sao em ôm anh thì anh né? Em hôn anh thì anh tránh? Không ghét thì là gì?”
Miệng Giang Mục Nhượng như bị dán băng keo, nói không ra câu nào.
“Câm rồi hả? Nói đi!”
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.
Anh ấy né tránh ánh mắt tôi, không dám nhìn:
“Anh… Anh… Anh…”
Tôi tức không chịu nổi, định đứng dậy bỏ đi, thì bị ôm chặt từ phía sau.
“Vợ ơi…”