Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Năm tôi gặp Chu Đằng, tôi hai mươi tám, còn anh hai mươi bảy
Tôi đã qua một đời chồng và có hai đứa con, còn Chu Đằng là tr ai t ân, vừa có tiền vừa có quyền.
Năm đó, Chu Đằng theo đuổi tôi như đ iên, tôi do dự mãi rồi cũng gả cho anh.
Sau đó, tôi và Chu Đằng kết hôn được hai mươi năm, nhưng suốt hai mươi năm ấy, tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại cưới tôi
Lẽ nào vì tôi xinh đẹp? Nhưng ở cái đất Bắc Kinh rộng lớn này người xinh đẹp nhiều vô kể.
Vì tôi có học thức chăng? Nhưng đây là Bắc Kinh, một viên gạch rơi xuống cũng có thể trúng mười thạc sĩ Đại học Bắc Kinh.
Tôi không hiểu nổi, mỗi lần hỏi, Chu Đằng đều không chịu nói
Anh càng không nói, tôi lại càng tò mò, cho đến một ngày, tôi mở nhật ký của anh ra xem
2
Tôi cũng không biết mình x uyên kh ông thế nào, tóm lại vừa mở mắt ra đã thấy quay về năm mười chín tuổi
Bà ngoại vẫn đang gọi tôi: "Ôi trời, bà cô nhỏ của tôi ơi! Dậy đi nào! Hôm nay là ngày đầu tiên cháu khai giảng đấy!"
Tôi mở mắt, nhìn bản thân năm mười tám tuổi xinh đẹp rạng ngời trong gương mà cảm thán, trẻ trung thật tốt!
Tôi vừa nghĩ mình đang mơ vừa bước ra ngoài. Khoảnh khắc nhìn thấy bà ngoại, tôi không kìm được nước mắt
Bà ngoại không hiểu chuyện gì, tôi ôm chầm lấy bà mà khóc n ức n ở, đang kh óc d ở thì bị bà đẩy ra khỏi cửa
"Ôi trời bà cô của tôi ơi, về rồi kh óc tiếp, còn mười phút nữa là cháu muộn học rồi."
"..."
Bà ngoại rất chu đáo, còn nh ét cả cặp sách vào lòng tôi
Tôi ra khỏi nhà, ngày đầu tiên vào đại học năm mười chín tuổi, tôi đến lớp muộn nửa tiếng. Vẫn là lớp học ấy, vẫn là những con người ấy, vẫn là giảng viên hướng dẫn ấy.
Chỉ có tôi là khác, trong khi mọi người tò mò trao đổi với nhau thì tôi lại lâm vào trầm tư.
Lúc này Chu Đằng đang làm gì nhỉ?
Hiện tại anh bao nhiêu tuổi?
Đã có bạn gái chưa?
Tôi nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra, lúc này Chu Đằng mười tám tuổi, hình như, hình như là đang ở c ông tr ường thì phải!
Còn bạn gái thì chắc là chưa, chẳng phải lúc tỏ tình với tôi, Chu Đằng đã nói anh chưa từng yêu ai sao?
Ồ! Anh còn nói mình là tr ai t ân nữa…
Tôi suy nghĩ cả buổi sáng, ăn trưa xong, buổi chiều không có tiết nên tôi đi thẳng ra ngoài.
Năm 2005, xe cộ trên đường chưa nhiều, taxi vẫn còn ch ặt ch ém, xe ô m thì nguy hiểm, xe điện cũng rất hiếm
Vùng ngoại ô Bắc Kinh vẫn là đường đất, tôi đạp chiếc xe ba bánh của nhà và lên đường
Đạp xe đến tiệm tạp hóa, tôi còn mua cho mình một chai nước ngọt, cũng chu đáo mua cho Chu Đằng một chai.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh anh sẽ cảm động đến mức nào khi gặp tôi
Mang theo lòng tự tin tràn trề, nhưng chẳng mấy chốc, sự tự tin ấy đã vơi đi, vì tôi chỉ biết lúc này Chu Đằng đang ở công trường, chứ không biết là công trường nào…
Tôi uống hết cả hai chai nước, đầu có hơi đau.
Đang lúc đứng cạnh công trường suy nghĩ thì thấy từ xa có một chàng trai đi tới
Chàng trai có dáng người cao ráo nhưng rất gầy, mặc bộ đồ rằn ri màu xanh sẫm, da đen sạm vì nắng. Thật sự rất đen, nhìn thoáng qua rất giống người ch âu Ph i.
Ban đầu tôi không để ý, nhưng khi người đó càng đến gần, tôi nheo mắt lại để nhìn kỹ hơn.
Ồ! Sao trông người này… giống chồng mình thế nhỉ?
Chàng trai nhận ra ánh mắt của tôi, chợt cúi đầu thấp hơn, vừa g ặm màn thầu vừa bước nhanh hơn
Anh đi lướt qua tôi nhưng bị tôi tóm lấy, anh giật mình, vội đ ẩy tôi ra định chạy
Tôi không giữ được anh , vội hét lên: "Chu Đằng! Đứng lại! Cử động nữa là tôi báo c ảnh s át đấy."
"Đừng báo c ảnh s át, màn thầu là tôi nhặt được, không phải ă n tr ộm, cô muốn thì tôi trả lại cho cô."
Mặt Chu Đằng đỏ bừng, anh cũng không ngờ chỉ nhặt có hai cái màn thầu thôi cũng xảy ra chuyện.
Anh không dám động đậy, cẩn thận nhét một cái màn thầu vào tay tôi, còn cái kia anh đã ăn một nửa, nói sẽ đền tiền cho tôi.
Tôi nhìn cái màn thầu trong tay, im lặng một lúc, rồi nhìn anh móc ra mấy đồng xu từ trong túi, lúc anh đưa cho tôi hai đồng, tôi có chút buồn cười.
Dù sao k iếp trước, mỗi lần Chu Đằng chuyển tiền về nhà chưa bao giờ dưới tám con số.
Anh chỉ nói với tôi là hồi mười mấy tuổi làm việc ở công trường, chứ đâu có nói là ngh èo đến mức này!
Muốn cười nhưng không cười nổi , có chút đau lòng
Dù sao cũng là chồng mình, dù sao k iếp trước cũng đã sống cùng nhau hai mươi năm.
Tôi tiện tay ném cái màn thầu vào xe ba bánh, nhét đồng xu vào túi rồi nắm lấy tay anh không buông
Anh không hiểu, ngẩng đầu nhìn tôi, đến tận bây giờ anh mới nhìn rõ mặt tôi.
Trên gương mặt đen sạm lộ ra vài phần bối rối, tôi không để ý, chỉ hỏi: "Mấy giờ cậu tan làm?"
Anh không hiểu gì, nhưng vẫn vô thức trả lời: "Sáu giờ."
Tôi lại hỏi: "Tuần này có ngày nghỉ không?"
Anh im lặng một lúc rồi gật đầu: "Cuối tuần được nghỉ một ngày."
Tôi gật đầu: "Cuối tuần tôi đến tìm cậu."
Anh ngơ ngác nhìn tôi, cẩn thận hỏi: "Cô vẫn muốn đưa tôi đến đồn c ảnh s át à?"
Tôi lắc đầu: "Không phải! Tôi đến tìm cậu ăn cơm! Tối tôi về nhà muộn bà ngoại sẽ mắng, chủ nhật tôi lại đến tìm cậu, tạm biệt!"
"... Tạm biệt!"
3
Tôi về nhà, ban ngày đi học
Buổi tối rảnh rỗi không có việc gì làm thì nghiên cứu chứng khoán, dù sao cũng là năm 2005 mà! Đất nước vẫn đang trong giai đoạn phát triển
Bitcoin còn chưa ra đời, tôi xoa tay háo hức, ảo tưởng về mười năm tới mình sẽ thăng chức tăng lương, trở thành tổng giám đốc, ngồi ghế CEO, cưới được bạch mã hoàng tử, bước lên đỉnh cao của cuộc đời
Mấy ngày tiếp theo cứ thế trôi qua một cách bình lặng
Cuối tuần tôi dậy từ rất sớm, trong một đống váy vóc sặc sỡ, tôi chọn một chiếc trông khá đơn giản, buộc kiểu tóc đang thịnh hành lúc bấy giờ
Rồi tôi đạp chiếc xe ba gác của nhà , vù một cái là đi
Tôi không tìm thấy Chu Đằng ở công trường, sau đó đồng nghiệp của anh nói anh đang ở ký túc xá. Tôi tìm đến đó, nhưng chưa kịp vào cửa đã bị Chu Đằng kéo đi
Chu Đằng kéo tôi ra khỏi công trường, mắt trợn to nhìn tôi: "Cô làm gì vậy? Cô điên rồi à? Đây là công trường, một cô gái như cô ăn mặc thế này mà vào ký túc xá..."
"Tôi tìm không thấy cậu, không phải đã hẹn hôm nay ăn cơm cùng nhau sao? Cậu trốn trong ký túc xá làm gì?"
Tôi cũng tức giận, tôi không biết là nguy hiểm sao? Nhưng anh chỉ được nghỉ có nửa ngày, nếu tôi không tìm được anh thì chẳng phải lại phải đợi đến tuần sau mới gặp được sao
Anh nhíu mày: "Tại sao tôi phải ăn cơm với cô? Chúng ta cũng không thân."
"... Ý cậu là gì? Cậu không ăn cơm với tôi?"
Mắt tôi đỏ hoe, tôi đã đạp xe ba gác năm cây số! Năm cây số! Chỉ để đến đây chịu ấm ức? Nghe anh nói chúng ta không thân?
Mẹ kiếp Chu Đằng, kiếp trước nói cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên, cái gì mà chỉ cần nhìn thấy tôi là đã thích, đời đời kiếp kiếp không cưới ai ngoài tôi
Quả nhiên! Tất cả đều là lừa tôi
Tôi hằn học nhìnChu Đằng, lời đến bên miệng anh đột nhiên không dám nói ra, chuyển sang an ủi: "Cô... đừng khóc, cô... cô tên gì?"
Tôi đáp: "Tề Duyệt."
Anh cúi đầu nhìn tôi, rồi thở dài chấp nhận số phận: "Bạn học Tề Duyệt, cô muốn ăn gì? Tôi mời ."
"Địa tam tiên, thịt heo xào Tứ Xuyên, sườn xào chua ngọt, giò heo hầm, chính là quán mà cậu thèm ăn nhất đó."
Bàn tay đang định móc tiền của anh khựng lại, ngẩng đầu kỳ lạ nhìn tôi : "Sao cô biết?"
"Biết thì biết thôi!" Tôi nói một cách hiển nhiên
Bởi vì Chu Đằng năm hai mươi tám tuổi đã nói với tôi rằng, lúc mười mấy tuổi anh rất muốn ăn món của một quán nọ , nhưng vì tiếc tiền nên chưa bao giờ dám ăn, mỗi ngày chỉ nhìn đồng nghiệp đi gọi món
Sau này có tiền rồi, quay lại tìm quán đó thì không thấy nữa
Lời này Chu Đằng chỉ nói với tôi một lần, cũng là vô tình nhắc đến, nhưng lúc anh nói, không hiểu sao tôi lại nghe ra vài phần tủi thân
Thế nên tôi nhớ rất lâu. Thực ra không phải không tìm được quán ăn, mà là cảm giác tủi thân vì không được ăn món mình thèm nhất lúc mười mấy tuổi vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai
Tính ra thì dù sao Chu Đằng năm nay cũng mới mười tám tuổi thôi