Kiếp Này Bao Nuôi Chồng Yêu - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

4


Điều kiện nhà tôi cũng bình thường, từ khi quay về năm mười tám tuổi cũng đã mấy ngày chưa được ăn thịt, tôi vừa ăn vừa gắp thức ăn cho Chu Đằng


Tôi gọi cả một bàn toàn  thịt, còn Chu Đằng thì cứ khăng khăng ôm bát cơm trắng miễn phí mà ăn


Cứ như bị bệnh vậy, tôi xúc bớt một nửa bát cơm của  anh đi, rồi gắp thức ăn cho  anh


Đĩa thức ăn đẩy qua lại bị  anh đẩy lại,  anh lắc đầu: "Cô ăn đi!" 


Tôi không vui: "Bảo cậu ăn thì cứ ăn, sao nhiều lời thế,  đừng có chọc tôi tức giận." 


Chu Đằng không hiểu tại sao không được chọc tôi tức giận, nhưng  anh đã quen rồi, vẫn theo bản năng ăn hai miếng


Hôm đó ăn xong, thức ăn ăn không hết, phần còn lại bị tôi gói mang về


Buổi chiều Chu Đằng vốn không phải đi làm,  anh muốn về ký túc xá nhưng lại bị tôi lôi về nhà mình


Tôi thì đúng lý hợp tình ,  anh thì lại có chút bối rối. Từ khi tôi xuất hiện, mỗi câu nói của tôi đều nằm ngoài dự đoán của  anh


 Anh cảm thấy không đúng, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được, đành bỏ cuộc, đạp xe ba bánh đưa tôi về nhà


Buổi chiều bà ngoại ra vườn rau, tôi nằm trên giường nghiên cứu các loại chính sách và thị trường chứng khoán


Chu Đằng  ngồi trong phòng tôi mà cứ lo lắng thấp thỏm


Cả buổi chiều  anh hỏi tôi mấy lần có thể về công trường không


Đều bị tôi từ chối


Cuối cùng  anh không giãy giụa nữa, bèn lấy một cuốn sách trên bàn học của tôi ngồi đọc


Căn phòng vốn không lớn, giờ có hai người, mở cửa sổ ra vẫn thấy hơi oi bức


Tôi bật quạt, chiếc quạt kêu kẽo kẹt


Tôi đọc mấy cuốn sách kinh tế đến buồn ngủ, bèn đứng dậy chọc vào eo Chu Đằng.  Anh bị tôi chọc thì lập tức thẳng lưng, giây tiếp theo nhảy dựng lên như một con chuột chù bị giật mình


"Cô... làm gì vậy?" 


Tôi không ngờ phản ứng của  anh lại lớn như vậy, làm tôi cũng thấy hơi ngượng


Nhưng cuối cùng tôi vẫn lên tiếng: "Chu Đằng, cậu thấy tôi thế nào? Có hợp làm bạn gái cậu không?" 


"..." 


Câu nói này rất đột ngột, sau đó là một khoảng lặng kéo dài


Tôi không muốn thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi


Một lúc lâu sau,  Chu Đằng cuối cùng cũng lên tiếng: "Chúng ta không hiểu gì về nhau cả." 


Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi tên Tề Duyệt, đây là nhà tôi, tôi có một bà ngoại, bố mẹ mất sớm. Còn cậu, bố mẹ cậu ly hôn, cậu ra ngoài đi làm từ năm mười sáu tuổi, tiền kiếm được phần lớn đều gửi về nhà cho mẹ kế, đúng không?" 


"...Đúng, sao cô biết?" 


"Cậu đồng ý làm bạn trai tôi thì tôi sẽ nói cho cậu biết." 


Não của Chu Đằng sắp cháy đến nơi rồi,  anh nhìn tôi, luống cuống không biết phải làm sao, cuối cùng bị tôi nắm tay thúc giục: "Mau đồng ý đi." 


Tiếng quạt máy, tiếng ve kêu, sự hiển nhiên của tôi, sự bối rối của Chu Đằng, tôi cứ thế nhìn  anh


 Anh bị tôi nhìn chằm chằm, một lúc lâu sau mới ngơ ngác đáp: "Được." 


Tối đó khi bà ngoại về, Chu Đằng đã ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn


Lúc đầu nhìn thấy Chu Đằng, bà ngoại vẫn vui vẻ: "Duyệt Duyệt, bạn học của cháu à?" 


Tôi do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng: "... Cậu ấy ạ! Là bạn trai của cháu." 


"..." 


Nụ cười dịu dàng thường ngày của bà ngoại cứng lại: "Tề Duyệt!" 


Tôi thấy bà cầm cây chổi lên, có chút hoảng: "Bà ơi, bà nghe cháu giải thích..." 


Nhưng bà ngoại đâu có nghe tôi giải thích, vừa đuổi đánh tôi vừa mắng


"Con ranh con này, mày điên rồi à, tao cho mày không học cái tốt, tao cho mày mới vào đại học tuần đầu đã yêu đương." 


Bà ngoại cầm chổi đuổi theo tôi, trong lúc chạy tôi vô tình làm vỡ chuồng gà, con chó Vàng lớn trong nhà cũng sủa gâu gâu theo tôi


Chu Đằng nhìn cảnh gà bay chó sủa này, lúc tôi chạy qua,  anh theo bản năng che trước mặt tôi và hứng trọn một cây chổi của bà


Bà ngoại lúc này mới bình tĩnh lại, tức giận hừ lạnh một tiếng


Nhưng giận thì giận, hôm đó bà ngoại vẫn hỏi han gia cảnh của Chu Đằng, hỏi  anh bây giờ đang làm gì


Hỏi xong xuôi, bà ngoại nhìn tôi một cái rồi chọc vào trán tôi: "Đồ không có tiền đồ." 


Tôi ấm ức: "Bà ơi, chúng cháu thật lòng yêu nhau, cậu ấy đã thề sau này sẽ đưa hết tiền cho cháu, cậu ấy đối với cháu thật sự rất tốt." 


Bà ngoại nhìn về phía Chu Đằng, Chu Đằng đang ăn cơm bỗng ngẩng đầu lên


 Anh nhìn một vòng, ba phần ngơ ngác, ba phần bối rối, bốn phần mơ hồ, nhưng cuối cùng  vẫn lặng lẽ móc thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho tôi


Tấm thẻ đó của Chu Đằng vốn là để phòng khi không đủ tiền, mang theo để trả tiền cơm cho tôi


Trong thẻ là toàn bộ tiền tiết kiệm của  anh


 Anh cũng không hiểu tại sao lại đưa thẻ cho tôi, nhưng tôi nói quá hiển nhiên, nên  anh cứ thế đưa thôi


Ngoài tấm thẻ đó ra, trên người  anh chỉ còn lại năm đồng, khoảnh khắc đó,  thậm chí anh còn thấy may mắn vì mình không hút thuốc


Nếu không, năm đồng cũng không đủ mua mấy bao thuốc


Chu Đằng đang suy nghĩ làm thế nào để sống sót nửa tháng với năm đồng, bà ngoại liếc nhìn  anh một cái rồi nói: "Cơm ngoài quán đắt, sau này cháu cứ như Duyệt Duyệt, về nhà ăn đi! Nhà có vườn rau, không để hai đứa đói đâu." 


Bà ngoại nói xong lại chọc vào trán tôi: "Đồ không có tiền đồ, chưa cưới xin gì đã cầm tiền của người ta, trả lại cho nó đi." 


Tôi lắc đầu: "Không trả." 


Bà ngoại thấy Chu Đằng không nói gì, cuối cùng cũng không can thiệp nữa


Còn về tấm thẻ này, không phải tôi không muốn trả, mấu chốt là tôi muốn kiếm tiền mà không có vốn


5


Chu Đằng ở lại nhà tôi, bà ngoại dọn cho  anh một căn phòng riêng


Tôi chu đáo đưa cho  anh bộ chăn ga gối đệm bốn món mà  mình thích nhất


Sáng tôi đi học, Chu Đằng đi làm, bà ngoại còn làm riêng cơm trưa cho  anh mang đi ăn


Chu Đằng làm việc rất giỏi, ở tuổi mười tám, mười chín, sức khỏe rất tốt, ban ngày làm việc ở công trường, tối về còn có thể quét nhà, tưới vườn rau cho bà ngoại


Bà ngoại tôi trồng hai mẫu đất, cả hai mẫu đều là đất trồng rau, bốn mùa đều có thu hoạch, buổi sáng bà sẽ mang ra chợ sớm để bán


Nhà còn năm, sáu mẫu đất cho thuê, tóm lại một năm làm cũng đủ ăn


Chỉ là mấy năm nay sức khỏe bà không còn tốt như trước, vốn đang do dự không biết có nên cho thuê hết đất rồi lên thị trấn làm thuê không


Nhưng giờ Chu Đằng đến rồi, bà ngoại tôi yên tâm, cháu rể cũng có thể sai như trâu ngựa


Họ bận, tôi cũng bận, trong thẻ của Chu Đằng có hơn một nghìn, tôi dùng năm trăm để thử trước


Tôi chơi cổ phiếu không thích đánh cược vu vơ, mỗi lần đều điều tra kỹ càng mới đầu tư, đi từng bước vững chắc, tăng một tuần là tôi rút ra,  không dám một lần tiêu hết


Tiền kiếm được không nhiều, trung bình mỗi tuần cũng chỉ kiếm được khoảng bốn, năm trăm


Sau này tiền tiết kiệm nhiều hơn, tôi mua mỗi lần một nghìn, may mắn thì một tháng cũng kiếm được ba, bốn nghìn


Thỉnh thoảng cũng có lỗ, nhưng nhìn chung vẫn là lãi nhiều hơn


Tôi không thích mua hết một lần, chỉ mua từng chút một, kiếm từng chút một, dần dần cũng kiếm được một ít


Khoảng bốn, năm tháng trước Tết, tôi  đã tích cóp được hơn ba mươi nghìn


Chu Đằng ở nhà tôi lâu như vậy, bây giờ rất tự giác, mỗi tháng đều chuyển tiền vào tấm thẻ mà  anh đưa cho tôi


6


Cái nắng  của mùa thu đông ở Bắc Kinh vẫn gay gắt như thế, sau khi  hè qua đi, da của Chu Đằng cũng dần trắng trở lại


Người trắng ra, dung mạo cũng lộ ra vài phần


Chu Đằng năm mười tám tuổi vẫn còn rất non nớt, mắt hai mí, mũi cao, đuôi mắt cong lên, da trắng càng làm nổi bật đôi mắt xinh đẹp. Anh mặc chiếc áo bông vải thô, toát lên vẻ tinh thần đặc trưng của những năm 70-80


Công trường của Chu Đằng đến tháng mười một là nghỉ,  anh vốn định tìm việc khác, nhưng bà ngoại nói sắp Tết rồi nên không cho  anh đi


Bây giờ  mỗi ngày anh ở nhà đều dọn dẹp nhà kính trồng rau. Bà ngoại mùa đông cũng trồng rau, hai mẫu đất được dựng nhà kính lớn, Chu Đằng liền đi theo phụ giúp


Đôi khi mùa đông trời  quá khô, mương nước cũng cạn, Chu Đằng liền gánh từng thùng nước đi tưới đất


Cuối tuần tôi về ôn bài, ngồi cùng Chu Đằng dưới một mái hiên.

 Anh đi làm về là yên lặng ngồi đó, hoặc là đọc tiểu thuyết, hoặc là nhặt rau

 

Khi trận tuyết đầu mùa rơi, tôi cũng thi cuối kỳ xong

 

Ra khỏi cổng trường liền thấy Chu Đằng đạp xe ba bánh đến đón. Tạm biệt bạn cùng lớp, tôi ôm sách lên xe

 

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, rơi trên người tôi, rơi trên mặt đất. Tôi ngẩng đầu, nhìn những bông tuyết bay lượn khắp trời, đang ngẩn người thì bỗng một cơn gió lớn thổi bay chiếc mũ len của tôi, chiếc xe đột ngột dừng lại

 

Chu Đằng đi qua nhặt chiếc mũ lên, rồi quay lại đưa cho tôi

 

Chu Đằng không đội mũ, tóc  anh đã bị tuyết nhuộm trắng, tôi ngẩn ngơ nhìn anh, vô thức gọi 

 

"Chu Đằng." 

 

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo