Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh không hiểu, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt tôi, giống thật!
Chu Đằng năm mười tám tuổi, Chu Đằng năm hai mươi tám tuổi, vàChu Đằng năm bốn mươi tám tuổi chẳng có gì khác biệt!
Nhưng khoảnh khắc đó, tôi không nhịn được véo má anh, lại gọi một tiếng: "Chu Đằng."
Khoảng cách quá gần, hơi thở của anh chợt ngừng lại, một lúc lâu sau, anh mới vụng về đội mũ cho tôi
Tôi được nghỉ, ở nhà lười biếng
Trước Tết, nhà dì Hai sinh em bé, bà ngoại liền xách trứng gà đến Hàng Châu thăm dì
Ở nhà chỉ còn lại tôi vàChu Đằng
Chu Đằng nấu cơm, tôi co ro trong phòng đọc sách.Chu Đằng xào một đĩa bắp cải, một đĩa trứng, sau đó là màn thầu và cháo
Ăn xong, anh lại đi rửa bát, đun nước tắm rửa chân tay
Tôi dọn dẹp xong, mặc đồ ngủ bằng bông tiếp tục đọc sách, cho đến khiChu Đằng quay về
Tôi nghe tiếng cửa phòng anh đóng lại, liền đứng dậy vỗ vỗ cái gối, ôm gối và sách, thản nhiên bước vào phòngChu Đằng,hu Đằng không hiểu chuyện gì
Tôi lại chỉ huy anh: "Dịch vào trong ngủ đi."
Đối mặt với sự độc tài của tôi, anh im lặng phản kháng
Tôi tức giận, hừ một tiếng, bèn tự mình leo lên giường ngủ bên trong
Giường không lớn, một mét rưỡi, hai người chen chúc có thể ngủ được, nhưng cũng chỉ là chen chúc thôi
Tắt đèn, tôi quen giấc ngủ say, nhưngChu Đằng có vẻ không quen, cho đến khi tôi ngủ thiếp đi, anh vẫn cứ trằn trọc
Ngày hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, đã lâu rồi không được ngủ ngon như vậy
Chu Đằng đang nấu cơm bên ngoài, tôi nhìn quanh căn phòng . Phòng củaChu Đằng rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn, một cái ghế và ba cuốn sách, căn phòng sạch sẽ phản ánh tính cách của anh
Bà ngoại ở nhà dì Hai mười ngày mới về, tôi cũng ở phòngChu Đằng hơn mười ngày. Cho đến khi bà ngoại về, tôi mới ôm gối chuyển về phòng của mình
Bà ngoại về mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, chất đống trên bàn, bà ngoại không nỡ ăn,Chu Đằng không chịu ăn, cuối cùng đều vào bụng tôi cả
Trước Tết, mọi người đều bắt đầu bận rộn
Tôi bán hết cổ phiếu
Tổng cộng được ba mươi lăm nghìn
Tôi đưa cho bà ngoại mười nghìn , bà ngoại giật mình, vốn không chịu nhận. Sau đó thấy trong tay tôi vẫn còn khá nhiều tiền mới cầm, nói là giữ hộ tôi
Tôi đưa choChu Đằng mười nghìn , nhưng lại bịChu Đằng trả lại cùng với chút tiền cuối cùng của anh
Tôi đếm số tiền anh đưa, mười hai nghìn ba trăm mười đồng
Rồi tôi quay đầu lại, nhìnChu Đằng đang khều chậu than: "Trên người cậu còn tiền không?"
Bàn tay đang khều chậu than của anh khựng lại, lắc đầu: "Không đủ à? Tháng sau tôi sẽ đi làm rồi đưa cho cô."
"..."
Được, hiểu rồi, trên người không còn một xu
7
Chu Đằng ăn Tết ở nhà tôi, đêm ba mươi ăn cơm tất niên
Rạng sáng, tiếng pháo nổ vang trời, một năm mới đã đến
Theo lệ, mùng hai phải đi chúc Tết họ hàng, nhưng bà ngoại cả đời chỉ có hai người con gái. Một là mẹ tôi, mẹ lCh sinh tôi bị băng huyết, sau này chỉ để lại tôi cho bà ngoại
Người còn lại là dì Hai, dì gả đến Hàng Châu, xa quá, mà trước Tết bà ngoại cũng vừa mới đến thăm
Tết tôi lười ra khỏi nhà,Chu Đằng lại có vẻ hơi khác thường
Dường như anh muốn nói gì đó, cứ nhìn tôi, rồi lại không biết mở lời thế nào, ngập ngừng rồi lại thôi
Tôi không hiểu, hỏi anh: "Trên người cậu có bọ chét à?"
Anh nhìn tôi, mắt mở to, có chút ngơ ngác.Chu Đằng qua mùa đông đã trắng ra, mỗi ngày bị tôi bắt bôi kem dưỡng da, vốn dĩ đã là tuổi mười tám mười chín, nền tảng tốt, trông khá trắng trẻo
Tôi nhìn anh lúc này, cuối cùng cũng có vài phần rung động như kiếp trước.Chu Đằng của tuổi hai mươi tám, hai mươi chín trưởng thành, chững chạc
Chu Đằng của tuổi mười tám, mười chín ngoan ngoãn, nghe lời. Tôi véo má anh dỗ dành: "Sao vậy? Nói cho tôi biết đi, đừng để tôi đoán nữa."
Anh có vẻ rất căng thẳng, một lúc lâu sau mới gom đủ can đảm lên tiếng: "Tề Duyệt, cô có thể về nhà cùng tôi không?"
"Được chứ!"
Chu Đằng dường như không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như vậy, mắt anh sáng lên
Dù sao sớm muộn gì tôi cũng phải qua đó xem một lần. Thực ra kiếp trước tôi chưa từng gặp gia đình củaChu Đằng, lúc tôi gả sang thì anh đã cắt đứt liên lạc với gia đình rồi
Kiếp này tôi đến sớm, về nhà anh một chuyến cũng là điều nên làm
Nhưng bà ngoại tôi không đồng ý: "Chu Đằng, bà không nói vòng vo với cháu, nhà cháu có mẹ kế, Tề Duyệt từ nhỏ lại chưa từng chịu ấm ức..."
Bà ngoại nói rất nhiều,Chu Đằng cúi đầu không nói tiếng nào, người to cao là thế, nhưng lại ủ rũ như quả cà tím bị phơi sương
Anh trông đáng thương quá, tôi không nhịn được khuyên bà ngoại một tiếng: "Bà ơi, cháu chỉ đi với cậu ấy hai ngày thôi."
Bà ngoại lườm tôi, tôi ôm lấy bà, tựa vào lòng: "Bà ơi, bà cũng thấy cậu ấy không tệ, nếu đã tính đến chuyện cưới xin, sớm muộn gì cháu cũng phải về nhà cậu ấy một chuyến."
Bà ngoại chọc vào trán tôi: "Cháu y hệt mẹ cháu."
Bà ngoại tôi vẫn có chút lo sợ, cuối cùng đưa cho tôi một chiếc điện thoại "tiểu linh thông" đắt tiền
8
Thực ra tôi đã từng nghĩ về gia đình củaChu Đằng, nhưng mọi thứ vẫn vượt quá sức tưởng tượng của tôi
Chu Đằng nói với mẹ kế về chuyện kết hôn, nói rằng định lấy lại số tiền đã kiếm được trước đây
Mẹ kế ban đầu còn không để tâm, nhưng vừa nghe đến chuyện tiền nong, liền ném bát đũa xuống bàn
Bố anh cũng tức giận, mắng anh bất hiếu, bao nhiêu năm gia đình nuôi nấng mà không biết báo ơn
Về nhà là để đòi tiền. Cả bàn ăn không ai có sắc mặt tốt, không khí vô cùng kỳ quặc, chỉ có tôi là đang hì hụi ăn món ngỗng hầm nồi gang
Phải nói là, món này vẫn phải do người Đông Bắc chính gốc nấu mới đúng vị
Buổi tối tôi ăn no uống đủ nằm trên giường,Chu Đằng ngoan ngoãn nằm bên cạnh tôi
Tôi ghé sát vào, vỗ vỗ lưng anh an ủi: "Đừng nghĩ nhiều nữa, thực ra không phải cậu đã đoán trước được rồi sao?"
Anh có chút chán nản: "Trước đây họ đối xử với tôi rất tốt, họ cũng hứa với tôi, số tiền đó sẽ để dành cho tôi cưới vợ, tôi... tôi đến ăn cũng không dám ăn... mới tiết kiệm được số tiền đó, tôi muốn, muốn mua nhà, bây giờ không còn nữa rồi."
Tôi nói theo lời anh: "Dù sao trước đây cậu về sẽ đưa tiền, lần này về là để đòi tiền. Còn số tiền đó, đừng nghĩ nhiều nữa, sau này chúng ta sẽ kiếm được nhiều hơn."
Anh không nói nữa, tôi lại gần kéo anh qua, tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh rồi rúc vào
Anh ôm lấy tôi, nửa đêm sau tôi mơ màng, chỉ cảm thấy anh ôm quá chặt, tôi đẩy anh ra, kết quả lại bị anh ôm chặt hơn
Tôi không giãy được, cuối cùng đành bỏ cuộc, cứ thế ngủ thiếp đi
Ngày hôm sau, tôi vàChu Đằng đi dạo trong làng, tôi tò mò nhìn những người tuyết lớn trên đường , bọn trẻ con trong làng thì tò mò nhìn chúng tôi
Chu Đằng đi cùng tôi, thong thả dạo bước đến một ngôi trường, ngôi trường mà anh đã từng học
Tôi gặp thầy giáo củaChu Đằng, sư mẫu của anh nhiệt tình chào chúng tôi
"Chu Đại Oa!"
Tôi nghe thấy cách gọi này liền bật cười, mặtChu Đằng lập tức đỏ đến tận mang tai, anh cứng rắn kéo tôi đi: "Đừng cười."
Tôi nhịn một lúc nhưng không được, lại cười to hơn
Tôi vàChu Đằng ở nhà tổng cộng hai ngày, ngày thứ hai đã về, vì phải vội về trước mùng bảy để đi làm
Chúng tôi mua lại rất nhiều đồ Tết trong thành phố, chưa về đến nhà đã thấy bà ngoại cầm đèn pin đứng đợi ở cửa từ xa
Tôi chạy đến ôm chầm lấy bà ngoại, bà ngoại cười nói: "Nuôi không uổng công, biết về nhà đúng giờ, hơn mẹ mày, nuôi không uổng công."