Kiếp Này Không Là Oán Lữ - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

10

Cũng phải cảm tạ Tạ Trác, vì đã tự tay dâng lên cho ta ngọn cờ danh chính ngôn thuận này.

Yên Vương chinh chiến quá lâu, quân đội của hắn từ phương Bắc xa xôi kéo đến, trải qua hành trình gian khổ, lại thêm thủy thổ khác biệt, nay đã lộ rõ dấu hiệu mệt mỏi.

Giờ đây, hắn thân ở nội địa, chính là lúc tiến thoái lưỡng nan, trước sau giáp kích.

Tạ Trác và Yên Vương đều không ngờ rằng, mười hai bộ tộc Tây Nam—tất cả đều là thế lực của ta.

Man tộc tuy không giỏi mưu lược, nhưng dũng mãnh thiện chiến.

“Nghe lệnh ta, chính là lưỡi dao sắc bén trong tay ta.”

Năm đó, ta dẫn y giả Việt quốc đến giải trừ ôn dịch cho Man tộc, chữa khỏi bệnh cho thủ lĩnh của họ, cứu họ thoát khỏi nguy nan.

Hôm nay, giữa cơn binh biến, bọn họ cũng nguyện dốc sức tương trợ Việt quốc.

“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.”

Đại quân Yên Vương đã hao tổn đến cực hạn, sức cùng lực kiệt.

Còn binh sĩ Việt quốc ta, bao năm nay dưỡng sức bồi nguyên, chỉ đợi một trận này.

Quân Yên bị ta chặn đứng từ giữa, bị cắt thành từng mảnh, như cát rời tản mác. Lương Vương tử trận trong hỗn loạn, sĩ khí quân địch đại suy.

Bại cục của Yên Vương đã rõ. Nhưng hắn vẫn không cam lòng.

“Tên nhãi họ Tạ đó có thể cho ngươi cái gì, ta có thể cho ngươi gấp đôi. Hôm nay ngươi giúp hắn, ngày sau hắn vững ngôi thiên tử, người đầu tiên hắn trừ chính là dị tính phiên vương. Chim hết thì cung bỏ, thỏ chết thì chó bị làm thịt, đó chính là kết cục của ngươi.”

Bị vây khốn trong cô thành, hắn vẫn không từ bỏ ý định lung lạc ta.

Ta ngồi trên lưng ngựa, hồng thương chỉ thẳng lên trời, cao giọng nói:

“Yên Vương, ngươi và Tạ Trác đều muốn ta vì các ngươi mà hiệu lực. Nhưng đã từng nghĩ chưa, quyền lực chí cao vô thượng kia là thứ tốt đẹp đến thế—ta cũng muốn có nó đấy?”

Bàn tay Yên Vương run rẩy chỉ về phía ta, rồi cuối cùng ngửa mặt cười dài:

“Hay lắm, hay lắm! Việt quốc vương nữ—dã tâm đến mức này, ngươi cũng muốn tranh đoạt hoàng quyền! Tên nhãi họ Tạ kia, hẳn phải nhìn cho rõ, hắn thua không oan chút nào!”

Đúng vậy, Tạ Trác thua không oan.

Hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào dã tâm và thực lực của ta.

Những lời hứa hẹn của hắn, đến tận cùng vẫn chỉ xem ta như phụ dung của đời trước, chỉ có thể là viên đá lót đường cho hắn mà thôi.

Cố chấp, ngạo mạn, tự trói chính mình.

Lúc ta phá thành, Yên Vương tự vẫn.

Hắn không thể chấp nhận việc bại dưới tay ta.

Cái kết như vậy… cũng tốt.

Trong địa lao thành trì, ta nhìn thấy Giang Chiếu Ảnh.

Nàng ta chịu đủ mọi tra tấn, máu thịt bầy nhầy.

Từ miệng nàng ta, chỉ còn rỉ ra một chữ “hận”.

Ta cất giọng nhàn nhạt: “Ngươi hận ai?”

“Hận Tạ Trác.”

Nàng ta vô thức đáp lại.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo