Kiếp Này Không Là Oán Lữ - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

11

Hơi thở nàng ta mong manh như sợi tơ, chỉ còn một ngụm khí, kéo dài bởi oán hận.

“Hắn sắp chết rồi, ngươi không cần hận nữa.”

Ta toan rời đi. Đúng lúc ấy, tay nàng ta buông thõng, như thể chấp niệm cuối cùng cũng tiêu tan.

Yên Vương đã chết, cô thành đã phá.

Hà Dương hành cung, không còn mối đe dọa nào nữa.

Khi ta bước vào, Tạ Trác đứng đó, gầy gò tiều tụy, long bào dính bụi phong trần.

Hắn nhìn ta, ánh mắt rung động, giọng nghẹn lại:

“Việt Tranh, giữa thiên hạ này, chỉ có nàng hiểu ta, giúp ta. Ta biết, nàng nhất định sẽ đến.”

Kiếp trước, lúc ta giải vây Lạc Thành, cứu hắn khỏi cửa tử, hắn cũng đã từng nói câu này.

Nhưng sau đó, ta đã nhận lại được gì?

Hắn lại nói tiếp:

“Những gì đã qua… ta đã hối hận rồi. Là ta có lỗi với nàng…”

“Vậy bệ hạ đã từng nghĩ đến việc sẽ bù đắp cho ta thế nào chưa?”

“Trẫm sẽ lập nàng làm hậu, cùng nàng đồng trị thiên hạ. Hậu cung bỏ trống, chỉ có một mình nàng…”

Lời hắn còn chưa dứt, mũi thương hồng anh trong tay ta đã xuyên qua lồng ngực hắn. Máu loang đỏ long bào, ánh mắt hắn ngập tràn vẻ không thể tin nổi.

Khi hắn khuỵu xuống đất vì đau đớn, ta khẽ cười:

“Nhưng thứ ta muốn, không phải là chia sẻ thiên hạ cùng ngươi. Thứ ta muốn là ngôi cửu ngũ, là quyền sinh sát trong tay. Những gì ngươi ban thưởng, sao có thể sánh được với thứ ta tự tay giành lấy?”

Hắn vẫn chưa tắt thở, ta lại cất giọng bình thản:

“Yên Vương mưu nghịch, bệ hạ bị hắn giết tại Hà Dương hành cung, vương triều Tạ thị đến đây chấm dứt. Việt thị vương nữ phụng chiếu cần vương, dẹp loạn nghịch tặc, tái lập triều cương. Sử sách ghi chép, tất sẽ viết rõ ràng như thế. Bệ hạ, thù của ngươi, ta đã báo rồi, ngươi có thể nhắm mắt được rồi.”

Ngón tay hắn run rẩy, nhưng không thể làm gì.

Lịch sử là do kẻ thắng viết nên.

Những gì ta nói, mới là chân tướng mà hậu thế có thể thấy được.

 

 

 

Chiến loạn đã bình, bách nghiệp chờ hưng.

Tạ thị đã vong, Đại Dận đã diệt.

Ta lập quốc mới, lấy quốc hiệu Việt, định đô tại Ngọc Kinh.

Tôn phụ vương làm Thái thượng hoàng.

Nhưng người đã già, cố thủ vương thành Việt quốc, không muốn rời đi.

Ta đứng trên đỉnh Ngọc Kinh, phóng tầm mắt nhìn bờ cõi giang sơn, kim lầu ngọc điện, non sông gấm vóc.

Phong Triệt đứng bên cạnh, ngờ vực hỏi:

“Bệ hạ dường như rất thích phong cảnh nơi này?”

Ta nhạt giọng đáp:

“Không phải là phong cảnh, mà là tâm cảnh. Từ nay về sau, ta sẽ không còn bị vây hãm trong yêu hận của người khác nữa. Ta chính là chủ nhân của thiên hạ này.”

Ánh mắt Phong Triệt trầm tĩnh, sau đó, hắn chậm rãi cúi đầu:

“Thần nguyện tận hiến cả đời, phò tá bệ hạ khai thiên lập địa, bình định tứ phương.”

(Hoàn)

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo