Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Phụ vương và mẫu thân từng tình thâm nghĩa trọng, một đời một kiếp chỉ có duy nhất nhau. Con cái dưới gối cũng chỉ có ta và huynh trưởng.
Từ khi mẫu thân và huynh trưởng lần lượt qua đời, phụ vương dường như già đi chỉ sau một đêm, suy sụp nhiều năm.
Đêm đến, người thường gặp ác mộng, gọi tên mẫu thân và huynh trưởng trong vô thức.
Kiếp trước, Yến vương mưu phản, có không ít phiên vương và đại thần hưởng ứng theo.
Kiếp này, nếu Tạ Trác từng bước ép sát, chỉ sợ Yến vương cũng không nhịn được bao lâu nữa.
Triều đại Đại Dận lập quốc đến nay đã hơn trăm năm, qua bao thế hệ, hoàng thất ngày càng suy yếu, trong khi các phiên vương ngày càng lớn mạnh.
Yến vương trấn giữ phương Bắc, binh lực hùng hậu, ánh mắt luôn dõi về kinh thành, trong lòng ôm mộng lớn.
Nếu theo lẽ của kiếp trước, chỉ e vài năm tới, sóng gió sẽ nổi lên. Giờ đây, hắn tạm thời chưa hành động, chẳng qua là đang đợi thời cơ.
Kiếp này, cùng Tạ Trác cắt đứt quan hệ từ sớm, âu cũng là một chuyện may mắn.
Ta nắm quyền Phi Vân Kỵ, đích thân huấn luyện. Đến khi sóng gió nổi lên, bọn họ sẽ là thanh kiếm sắc bén trong tay ta.
Ta hạ lệnh gia cố thành trì, mở rộng quân đội, tích trữ lương thảo.
Ta dẫn theo ngự y trong vương cung, thân chinh xuống Tây Nam, mất nửa năm để dập tắt dịch bệnh hoành hành nơi đó.
Ba năm sau, ta mới lại gặp Tạ Trác.
Suốt ba năm qua, trên dưới triều đình đều ca tụng Thái tử cần mẫn, ngày đêm xử lý chính vụ, vất vả chẳng khác nào bậc thánh quân.
Thế nhưng hắn lại tự mình đến Việt quốc, chỉ vì trong tiệc mừng thọ của Yến vương, Yến vương đã công khai đề nghị cưới công chúa Việt quốc cho thế tử của mình.
Chưa đầy mười ngày sau, sứ giả Yến quốc đã đến Việt quốc, nói rằng:
“Nghe danh công chúa Việt quốc dung nhan tuyệt thế, đoan trang quý phái, mà thế tử nước ta cũng phong thần tuấn lãng, khí độ hơn người. Nay cả hai đều đến tuổi thành hôn, quả là đôi lứa xứng đôi, nguyện thay thế tử cầu thân, mong hai nước kết tình giao hảo, vững bền trăm năm.”
Tin tức vừa truyền ra, chẳng khác nào thả đá xuống hồ, làm dậy sóng khắp thiên hạ.
Phụ vương ta lộ vẻ trầm tư, bá quan văn võ trong triều tranh cãi kịch liệt, nước bọt văng tung tóe, người thì liệt kê lợi ích, kẻ lại phân tích nguy hại.
Nên đồng ý hay từ chối? Dù chọn cách nào cũng đều khó xử.
Thế nhưng, dường như bọn họ đã quên mất—quyết định này, nên là do ta đưa ra.
Phùng Triệt thúc ngựa trở về giữa đêm tuyết trắng, mang theo khí lạnh thấu xương, đứng ngoài hoàng cung cầu kiến.
“Cầu kiến công chúa! Mạt tướng có một kế, có thể hóa giải thế cục khó khăn này…”
Tuyết lớn lặng lẽ rơi xuống ngoài điện, ta khoác áo choàng, bước ra.
Dưới hiên, hắn đứng đó, ánh mắt sáng như đuốc:
“Nếu công chúa bằng lòng xuất giá, thì mạt tướng chính là lý do để người từ chối hôn sự này.”
Ta nhìn thấy quầng thâm mệt mỏi dưới mắt hắn, trên người vẫn còn dấu vết phong sương—hẳn là đã vội vàng lên đường suốt đêm, khổ cực không ít.
Vị thiếu niên tướng quân vốn dĩ trầm ổn điềm tĩnh, nay lại mang theo một chút căng thẳng và chờ mong.
Ta nhận lấy chiếc áo choàng từ tay thị nữ, đưa cho hắn.
Nhưng ngay sau đó, lời ta nói đã dập tắt tia hy vọng vừa lóe lên trong mắt hắn.
“Đa tạ tướng quân đã có lòng, nhưng ta không muốn.”
Ta trọng sinh trở lại, không phải để tìm một nam nhân khác che gió chắn mưa cho mình.
Ta muốn làm một cây cổ thụ vững vàng, chứ không phải dây leo bám vào kẻ khác để sinh tồn.
Phùng Triệt không biết rằng, mấy ngày trước, phụ vương ta đã từng đề nghị: Nếu ta đồng ý, người sẽ tuyên bố ta và Phùng Triệt vốn đã có hôn ước, dùng lý do này để từ chối Yến quốc.
Hắn là tướng quân của Việt quốc, nếu phụ vương muốn, chỉ cần phán một câu, thậm chí ngụy tạo một hôn thư cũng chẳng phải chuyện khó khăn.
Nhưng ta không muốn.
Phùng Triệt không hỏi lý do.
Ánh mắt hắn thoáng ảm đạm, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã kiên định quay sang ta, trịnh trọng nói:
“Công chúa cứ tùy tâm lựa chọn, mạt tướng thề chết trung thành, nhất định bảo vệ người chu toàn.”
Nói rồi, hắn quay người rời đi giữa trời tuyết trắng.
Nhưng ta biết, người nóng lòng ngăn cản hôn sự này—không chỉ có hắn.
Chuyện này, ta không cần phải bận tâm.
Hắn chắc chắn sẽ đến.
Khi Tạ Trác xuất hiện trong hoàng cung Việt quốc, ta chẳng hề ngạc nhiên.
Hắn bí mật cải trang, lặng lẽ đến đây.
“Dã tâm của Yến vương, ngươi hẳn phải rõ. Hắn để thế tử cầu thân, dĩ nhiên cũng chẳng có ý tốt. Ngươi biết điều đó chứ?”
Vừa gặp mặt, hắn đã gắt gỏng, giọng điệu đầy tức giận.
“Biết thì sao?” Ta chậm rãi ngồi xuống, thản nhiên đáp lời.
Nhìn thấy thái độ dửng dưng của ta, giọng hắn lại cao lên vài phần:
“Ngươi thực sự định gả cho thế tử Yến vương, đối địch với ta sao?”
Hắn mất kiên nhẫn, tâm trạng kích động.