Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7
Nàng ta là thịnh thế sủng phi của thời thái bình, là đóa hoa ôn nhu cười giữa nhân gian, nhưng không phải người có thể cùng hắn sánh vai trong cơn gió tanh mưa máu, bình định giang sơn.
Hắn chọn nàng ta, vậy thì lúc vùi đầu vào núi tấu chương, hắn cũng chỉ có thể đơn độc chống chọi.
Những thủ đoạn mà nàng từng dùng với ta trong kiếp trước, nay lại lặp lại trong hậu viện Đông Cung.
Không biết khi đối diện với những chiêu trò quen thuộc ấy, hắn có thấy cảnh cũ tái hiện, có thấy buồn cười hay không?
Hắn sống lại một đời, vậy thì hãy nếm trải lại một lần nữa.
Chỉ là, tất cả những điều này, đã không còn liên quan đến ta.
Trước khi rời khỏi Việt quốc, ánh mắt hắn lướt qua Phong Triệt đang đứng sau lưng ta không xa, rồi hạ giọng nói:
“Kiếp trước, khi nàng bệnh nặng, hắn từng xông vào hoàng thành, cầm ba thước thanh phong, bắt ta đền mạng.”
Nhận ra tia kinh ngạc trong mắt ta, hắn khẽ cười tự giễu:
“Thì ra, nàng thực sự không biết tâm tư kiếp trước của hắn…”
Ánh mắt hắn đầy những cảm xúc phức tạp, thoáng dừng lại, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Chỉ mong tương lai, nàng và ta—là bạn, không phải địch.”
Ta không trả lời.
Tương lai là địch hay bạn, ta không dám hứa trước với hắn.
Chuyến đi này, Tạ Trác vi hành bí mật, không ai rõ mục đích.
Phụ vương tuy nghi hoặc, nhưng cũng biết chuyện này không thể không liên quan đến ta.
Ta không giải thích đầu đuôi, chỉ hỏi:
“Phong ba sắp đến, ngày sau của Việt quốc, phụ vương đã có quyết định chưa?”
Ánh mắt phụ vương lóe lên tia do dự cùng mệt mỏi, giọng nói trầm thấp:
“Phụ vương già rồi, đã không còn chí lớn năm xưa. Từ sau khi mẫu thân con và ca ca mất, ta chỉ muốn an ổn mà bảo vệ lê dân Việt địa, trăm năm sau có thể yên giấc cùng nàng nơi mộ phần. Chuyện khác, ta không muốn dính dáng.”
Xưa nay, người chỉ muốn làm một trung thần của Tạ thị, chưa từng nghĩ đến điều gì khác.
Giờ tuổi đã xế chiều, lại càng không còn quyết đoán cùng khí khái của những năm trai trẻ. Người chỉ mong giữ yên một cõi, sống qua ngày tháng thanh bình.
Nhưng hôm nay, mọi sự đã chẳng còn theo ý người được nữa.
Trong triều, người người bận rộn chuẩn bị thọ lễ cho bệ hạ.
Các quận thú, chư vương khắp nơi cũng dốc lòng tiến cống kỳ trân dị bảo.
Nhìn qua, mọi thứ đều bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng giữa những góc khuất vô hình, hai vạn tinh binh đã lặng lẽ đóng quân tại phía nam Hoài Lĩnh sơn mạch, sát biên giới Yến quốc.
Đó là nước cờ của Tạ Trác.
Quảng Dương vương vô tình có được một loài điểu linh tính kỳ diệu.
Toàn thân lông vũ mềm mại, hình dáng như hạc, mỗi khi nghe thấy chuông khánh vang lên sẽ vỗ cánh hót dài, được xem là điềm lành hiếm có.
Ông ta dâng lên hoàng cung, lấy đó làm lễ vật mừng vạn thọ bệ hạ.
Nhưng khi đến hoàng cung, thứ được dâng lên lại là một con chim đã tắt thở.
Điềm lành phút chốc hóa thành điềm gở.
Bệ hạ long nhan giận dữ, phán rằng Quảng Dương vương cố ý nguyền rủa, có lòng bất trung. Lấy cớ đó, người giáng tội truất bỏ tước vị, tịch thu gia sản.
Chỉ trong một đêm, cả gia tộc Quảng Dương vương hoàn toàn sụp đổ.
Nguyền rủa, bất trung – tất cả chẳng qua chỉ là cái cớ để khai đao.
Tạ Trác đã bày mưu từ lâu, ra tay trước để đối phương không kịp trở tay.
Kiếp trước, ba vương hợp sức mưu phản, Yến vương cầm đầu, Quảng Dương vương và Lương vương phụ tá.
Trong đó, Quảng Dương vương thế lực yếu nhất, liền trở thành quân cờ đầu tiên bị Tạ Trác hạ xuống, mượn đó để răn đe chư vương.
Một đòn sấm sét, không ai kịp phản ứng.
Sau thọ yến, bệ hạ trọng bệnh, đã là kề cận cái chết.
Tháng Chạp rét buốt, thiên tử băng hà.
Tạ Trác đăng cơ.
Tân quân đăng vị, đại xá thiên hạ, ân trạch ban khắp bốn phương.
Tiên đế nhiều năm nằm liệt trên giường bệnh, từ lâu đã chỉ còn hư danh hoàng đế.
Tạ Trác nhiếp chính bao năm, vốn đã nắm trọn thực quyền trong tay.
Triều thần trong thiên hạ, đương nhiên không ai dám dị nghị.
Nhưng thánh chỉ đầu tiên sau khi hắn lên ngôi—
Triệu Yến vương và Lương vương vào kinh, quỳ lạy tân hoàng.
Thiên tử ban chiếu, nếu không theo, chính là kháng chỉ bất tuân. Nếu theo, tất là có đi không có về.
Chư vương vào kinh, chín phần chết một phần sống.
Đây chính là cái bẫy lộ liễu, mời họ tự chui đầu vào rọ.
Bọn họ đã nhẫn nhịn đủ lâu.
Đối với chư vương, tất cả những hành động trước đây của Tạ Trác chẳng khác nào thanh kiếm sắc lơ lửng trên đỉnh đầu, không biết đến ngày nào sẽ rơi xuống.
Yến vương sớm đã sinh dị tâm, hắn không phải kẻ mặc cho người ta xâu xé.
Tiến lên là chết, rút lui cũng là chết.
Yến vương không còn đường để chọn.