Làm nũng trong lòng anh - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

8


Tôi ngủ một mạch đến tận trưa, vừa ra khỏi phòng đã thấy ba mẹ Lục Hoán, ba mẹ tôi, còn có Lục Hoán đang bị thẩm vấn.


“Con, con, con dám thích đàn ông! Con muốn chọc bố tức chết à?”


“Bố, con nói rồi, con thích con gái.”


“Đừng có chối! Bố mày còn không hiểu mày chắc? Nếu mày thích con gái thì 25 năm qua sao không dẫn nổi một đứa con gái về?”


Lục Hoán bình thản đáp: “Con cũng chưa từng dẫn đàn ông về mà, hơn nữa, con có bạn gái rồi.”


“Ai? Nói đi, dẫn về đây cho bố mẹ xem.”


“Không nói.”


Bác Lục ôm tim mắng Lục Hoán té tát.


“Ái da.” Tôi đang xem nhập tâm, không chú ý nên đâm sầm vào cửa.


Âm thanh tôi gây ra lập tức thu hút ánh mắt mọi người.


Lục Hoán lo lắng chạy lại: “Hâm Hâm, em không sao chứ?”


“Đau.”


Lục Hoán xoa đầu cho tôi.


Mẹ tôi thì ghé sát lại với vẻ hóng hớt: “Mẹ thấy hai đứa con dạo này thân thiết hẳn lên đấy.”


Tôi hơi chột dạ: “Đâu có, mẹ đừng tám nữa.”


Lục Hoán dịu dàng chạm vào mũi tôi: “Trong bếp có canh giải rượu đấy, đi uống một ít đi.”


“Đồ yêu nghiệt, cũng biết quan tâm người khác hả.”


Khóe miệng Lục Hoán hơi nhếch lên: “Mau đi đi, anh còn phải tiếp tục bị 'tra khảo'.”


Quay đầu lại, tôi thấy mẹ mình với ánh mắt đầy ẩn ý.


Tôi lập tức giấu nụ cười toe toét, mặt không cảm xúc bước vào bếp.


Tôi nghe thấy tiếng mẹ mình sau lưng:


“Tôi thấy con bé với Tiểu Hoán cũng xứng đôi đấy chứ.”


Dì Cố tiếp lời: “Chứ sao nữa! Tôi mong cái thằng nhóc thúi kia với Hâm Hâm đến với nhau bao lâu nay rồi, thế mà nó lại thích đàn ông, tức chết mẹ nó.”


Tôi lén quay đầu nhìn Lục Hoán, thấy anh cũng đang lảng tránh nhìn trần nhà.


Tôi ôm bát canh ngồi xuống sofa, nhìn Lục Hoán bị cha mẹ “tra khảo”.


Lúc mới tỉnh dậy còn thấy áy náy, giờ thì không, thậm chí còn mong hắn bị tra tấn thêm.


Dì Cố đau khổ nói:


“A Trúc, chị cũng nên nhanh chóng giới thiệu đối tượng cho Hâm Hâm đi, đừng để nó học cái xấu của thằng nhóc kia, tới lúc đó thì muộn rồi.”


Mẹ tôi nói:


“Chị yên tâm, em tính rồi, tuần này sẽ để con bé gặp một cậu trai, tốt nghiệp 985, làm ở công ty lớn, tương lai sáng sủa.”


“Vậy chị phải nhanh tay đó.”


Lục Hoán nhíu mày: “Mẹ, dì Trúc, hai người không cần giới thiệu đâu, Hâm Hâm có người mình thích rồi.”


Dì Cố trừng mắt lườm anh: “Liên quan gì tới con, im miệng.”


Tôi năn nỉ mẹ mãi mà mẹ cũng không thay đổi ý định.


Kết quả cuối cùng là—


Tôi bị hôn sưng cả môi, còn phải xử lý vụ xem mắt trong vòng mười phút.



9


Hôm đi xem mắt, tôi trang điểm nhẹ nhàng, giải quyết xong còn có hẹn đi dạo phố với nhỏ bạn thân.


Tôi đến quán trước, đối phương chưa đến, nhưng lại thấy bóng lưng quen thuộc ở bàn cách hai bàn.


Trông… rất giống Lục Hoán.


“Chào em, em là Lương Hâm đúng không? Tôi là Chu Kỳ.” Một giọng nam cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.


Anh ta đến rồi. Nhưng trông không giống người thành đạt, mà giống kiểu “cáo già” chốn công sở.


“Chào anh, mời ngồi.”


Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không có ý định yêu đương.”


Chu Kỳ nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Cô Lương, tôi xem hồ sơ rồi, năm nay em cũng 22 rồi. Giờ yêu là vừa đẹp. Từ học lực mà nói, em không xứng với tôi, nhưng tôi lại thấy khá thích em.”


Ừ, đúng rồi, ai bảo tôi chỉ là tốt nghiệp 211 chứ.


Tôi lạnh nhạt đáp: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh, cũng không định phát triển gì cả.”


Anh ta nhíu mày: “Cô Lương, em không cần tự ti, học lực đâu phải tất cả.”


“Cưới tôi rồi, em không cần đi làm, ở nhà lo cơm nước cho tôi là được. Tôi thu nhập hơn chục triệu một năm, nuôi em không vấn đề.”


Tôi cười lạnh – đúng là cóc ngồi đáy giếng mà tưởng mình là rồng.


Tôi xách túi định đi, nhưng anh ta giữ tay tôi lại: “Em đi đâu vậy? Tôi còn chưa nói xong mà. Em thế là bất lịch sự đó.”


“Xem ra nhà em dạy dỗ cũng chẳng ra gì. Sau này sinh con, không thể để em dạy, phải nhờ mẹ tôi dạy mới được.”


Chịu hết nổi rồi.


“Buông tay.” Tôi vung tay tát thẳng vào mặt anh ta.


Chu Kỳ trợn trừng, gân xanh nổi đầy mặt: “Cô dám đánh tôi?! Con đàn bà mất dạy này!”


Anh còn định ra tay, nhưng Lục Hoán đã kịp giữ lấy cổ tay hắn, quật ngã xuống ghế: “Cút.”


Chu Kỳ hung hăng nhìn tôi và Lục Hoán: “Hắn là ai?”


“Liên quan gì mày?”


“Ha! Con đĩ này, đi xem mắt còn dắt bồ theo!”


Tôi giữ chặt tay Lục Hoán đang định đánh tiếp: “Đừng để mấy con chó điên làm mình mất hình tượng. Giữ bình tĩnh, đi thôi.”


Trước khi đi, Lục Hoán còn đá anh ta một phát.


Tôi xoa ngực anh để giúp anh bình tĩnh lại: “Đừng giận nữa, không đáng đâu.”


Rồi… xoa xoa xong thì hai đứa ôm nhau, chuẩn bị hôn thì một cái đầu thò vào.


Tôi vội đẩy anh ra: “Ninh Vũ Nhi, cậu nhìn cái gì?”


“Khai nhanh, hai người bắt đầu từ khi nào?”


Tôi còn cố cãi: “Cái gì mà khi nào, mình nghe không hiểu.”


Ninh Vũ Nhi lườm: “Thôi đi, lừa người khác thì được, lừa bản công chúa á? Mơ đi!”


Tôi đành phải kể hết mọi chuyện cho nó nghe.


Nó quay sang Lục Hoán: “Anh Lục, không đúng, giờ phải gọi là anh rể rồi, anh cướp vợ em thì định đền bù thế nào?”


“Anh bao hết chi phí hôm nay.”


“Ok, chốt!”


Lục Hoán quay lại công ty, hẹn tan làm đến đón tôi.


Tôi với Vũ Nhi đi mua sắm, mua đầy cả hai tay.


Về nhà, tôi kể lại vụ xem mắt cho mẹ nghe, bà cũng tức đến run người.


Vài ngày sau, tôi nghe được tin hot – Chu Kỳ bị người ta đánh.


Với cái kiểu bệnh thần kinh của anh ta, bị đánh cũng không lạ.


Còn tôi với Lục Hoán – “mối tình bí mật” của tụi tôi tiến triển vô cùng suôn sẻ.


Ban đầu còn hơi không quen, giờ tôi có thể xoay vòng giữa hai nhà thoải mái, thi thoảng còn tranh thủ hôn trộm, nắm tay lén.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo