Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10
Thấm thoắt đã ba tháng, sắp đến sinh nhật 23 tuổi của tôi.
Ba mẹ và Lục Hoán đều nói sinh nhật lần này phải làm lớn, vì ba năm trước toàn bận học ở xa, nên không tổ chức được.
Nhưng ba năm đó, Lục Hoán không vắng lần nào. Anh luôn vượt đường xa tới trường tôi, mang quà, dẫn tôi đi ăn.
Thật ra, sinh nhật nào anh cũng bên tôi.
Nói đi cũng phải nói lại – cái tên yêu nghiệt này yêu tôi nhiều năm rồi. Ai bảo chị đây quá quyến rũ?
Ba mẹ tôi mời cả khu phố, tôi thì chỉ đăng status, ai muốn tới thì tới.
Đến ngày tổ chức, tôi mới biết – Lục Hoán bao trọn cả nhà hàng!
Tôi biết nhà anh giàu, nhưng có cần tiêu xài thế không? Còn nói “cứ yên tâm giao cho anh”, tôi mà yên tâm được mới lạ.
Ai đời sinh nhật lại đãi đến 58 bàn?!
Lục Hoán mặc vest đứng trước cửa tiếp khách, ai không biết tưởng đám cưới.
Tôi định trốn vào nhà vệ sinh, ai ngờ vẫn bị mẹ tôi túm cổ lôi ra.
Kết quả, tôi, Lục Hoán, Vũ Nhi, ba tôi đứng tiếp khách.
“Chị Hâm Hâm!”
Tôi ngẩng đầu: “Anh Nghệ thuật?!”
Chết rồi! Sao lại buột miệng gọi biệt danh ghi chú điện thoại ra thế? Ngượng chết mất.
Lục Hoán lập tức dịch đến bên tôi: “Hâm Hâm, người đó là ai vậy?”
Nồng nặc mùi dấm.
Ninh Vũ Nhi còn thêm dầu vào lửa: “Đúng đó, chị Hâm Hâm, người quen à?”
Tôi ho nhẹ: “Là đàn em, Tống Dụ.”
Tống Dụ lễ phép chào từng người: “Cháu chào chú, chào anh, chào chị đẹp.”
Lục Hoán mặt lạnh như tiền, khí chất đầy vẻ lãnh đạm.
Xong rồi, bình dấm chua của ai đó sắp nổ.
“Tống Dụ, để chị dẫn em vào nhé.”
Tống Dụ kéo tay tôi: “Đàn chị, em có chuyện muốn nói.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, ba tôi hét lớn: “Thằng kia! Bỏ tay con gái tao ra!”
Ninh Vũ Nhi vui như hội: “Chú đừng vội, còn có người vội hơn.”
Tôi lườm nó một cái chết người.
Tôi vừa nhìn Lục Hoán vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tống Dụ cúi đầu: “Em thích chị.”
“Tống Dụ, em xứng đáng với người tốt hơn. Chị không hợp với em.”
Cậu ấy nghiêm túc nhìn tôi: “Xin lỗi vì đã yêu chị… Nhưng, có thể cho em ôm một cái không?”
Vừa dứt lời, Lục Hoán xuất hiện như thần: “Ôm cái đầu cậu!”
Cái tên này đúng là biết “dịch chuyển tức thời”.
Anh kéo Tống Dụ đi, rồi cúi đầu nói nhỏ bên tai tôi: “Thèm hôn em quá.”
Tôi đỏ mặt theo anh vào phòng nghỉ.
Anh đè tôi lên bàn, cúi xuống hôn mãi không buông.
Tôi đọc trong đầu bảng chữ cái tiếng Anh 5 lần, mà anh vẫn chưa thả.
Bất ngờ, cửa bật mở.
12 con mắt đối diện nhau.
Tôi hốt hoảng đẩy anh ra.
Mọi người im lặng đúng 3 giây.
Dì Cố phản ứng nhanh nhất: “Hai đứa cứ tiếp tục đi, tụi dì ra ngoài.”
Mẹ tôi gật đầu: “Tôi bảo sao lâu quá không thấy, hóa ra làm chuyện đứng đắn. Tiếp tục đi, đừng ngại.”
Ba tôi định nói gì đó, bị mẹ tôi bịt miệng kéo đi.
Từ đó, chuyện tình bí mật chuyển sang công khai.
Tôi và Lục Hoán chính thức công bố trên mạng xã hội.
Bình luận dưới bài của Lục Hoán toàn là:
[Thì ra không phải em gái, mà là chị dâu!]
[Tôi đã nghi từ hôm đó anh lạ lắm, ra là vậy.]
[Anh phản bội hội độc thân rồi! Nhưng đúng là có phúc mới cua được nghĩa muội tôi.]
Còn dưới bài tôi thì toàn là:
[Vợ của tôi thành vợ người khác rồi. Nếu hắn không đối xử tốt với em, tôi chém đầu trước.]
[Chúc mừng đàn chị Hâm Hâm! Nhất định phải hạnh phúc.]
[Nữ thần ký túc của tụi mình đã có chủ rồi… Nhưng tụi mình mãi mãi là hậu phương của cậu. 626 bất diệt!]
Cũng may, sau khi công khai, mẹ và dì Cố không ép cưới quá đáng, chỉ lâu lâu bóng gió một chút.
Nhưng tôi biết hai người cười không ngậm được mồm.
Dì Cố còn muốn đem hết của hồi môn cho tôi, vài ba hôm lại rủ tôi đi xem nhẫn, dây chuyền, vòng tay.
Chưa tới nửa năm, tôi đã có hai ngăn tủ đầy vàng.
Tôi với Lục Hoán dắt tay đi dạo trong khu, ai cũng nhìn chúng tôi với ánh mắt “biết ngay mà”.
Vui nhất chắc là dì Tống.
Tôi từng hỏi Lục Hoán: “Anh bắt đầu thích em từ bao giờ?”
Anh không nói.
Phiên ngoại
Hai năm sau, tôi và Lục Hoán kết hôn, còn có em bé rồi.
Bài kiểm tra toán được 8 điểm cũng là dì Cố ký hộ tôi.
Tôi hay ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mấy con chó hoang thích lăn lộn trên bãi cỏ.
Tôi cũng muốn làm chó, tốt nhất là Samoyed.
Tôi hỏi Lục Hoán: “Chồng à, kiếp sau anh làm cún con của em nhé?”
“Được chứ.”
“Ngày mai em dẫn anh đi triệt sản luôn.”
“…”
Tôi thấy đuôi mắt anh giật giật, nhưng vẫn nói: “Được rồi, triệt thì triệt. Nhưng em phải hứa không được bỏ anh.”
“Được.”
Mẹ tôi lo tôi mang thai bị ngốc đi, nên rất quan tâm. Lục Hoán cũng tranh thủ thời gian ở bên tôi nhiều hơn.
Hôm sinh, tôi được đưa vào phòng sinh, cả nhà chờ bên ngoài.
Bác sĩ lại gần bảo tôi: “Cô nhắn cho chồng cô một tin đi, bảo đừng khóc nữa, khóc thảm quá, chân run bần bật, tụi tôi sợ lát phải cấp cứu cho anh ấy trước.”
Sau khi sinh xong, tôi mới biết Lục Hoán nổi tiếng khắp bệnh viện, ở lại nằm viện mấy ngày, ngày nào cũng có y tá tới “tham quan”.
Tôi sinh một bé gái nặng 3,5 kg, rất khỏe mạnh.
Tôi tin, gia đình ba người của chúng tôi sẽ luôn hạnh phúc như thế.