Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ đó về sau, ngày ba bữa, thầy ấy chưa từng bỏ lỡ bữa nào, cứ đều đặn tự mình mang cơm đến.
Thế nhưng mỗi lần như vậy, thầy ấy đều không vào nhà, mà chỉ đơn giản đưa hộp cơm rồi rời đi, như thể sợ có thêm bất cứ mối liên hệ nào với tôi.
Đồ ăn thầy Tô nấu rất ngon, nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác khó chịu không nói thành lời.
Cho đến một ngày nọ, trời đổ mưa như trút nước. Khi đối phương đến, tôi vừa mở cửa đã thấy thầy ấy đứng trước mặt với bộ dạng ướt sũng, mái tóc trước trán vẫn còn nhỏ nước tong tong, và trong lòng thầy ấy vẫn còn đang ôm chặt lấy hộp cơm.
“Thầy Tô!” Tôi hoảng hốt kéo thầy ấy vào nhà: “Mưa to thế này sao thầy không tìm chỗ trú? Ướt nhẹp thế này, lỡ bị cảm thì sao?”
Đối phương ngoan ngoãn ngồi trên sofa, cẩn thận quấn chặt lấy chiếc khăn tắm, giọng nói đầy ấm ức: “Không muốn em bị đói.”
“Thầy…” Nhìn vẻ mặt đáng thương như một chú cún nhỏ của đối phương, tôi chỉ còn biết bất lực thở dài. “Để em đi tìm xem còn bộ quần áo nào của anh Thẩm Kiều không. Thầy vào tắm nước nóng trước đi.”
Đối phương ngước mắt lên nhìn tôi một cách dò xét: “Được không?”
Tôi trừng mắt: “Muốn tắm thì tắm, không thì thôi.”
Thầy ấy lập tức ngoan ngoãn cụp đuôi rồi nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lúc bước ra, thầy ấy chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm quanh hông.
Những giọt nước từ gương mặt thầy ấy lăn dài xuống xương quai xanh, rồi men theo đường nét cơ bắp mà chảy dọc xuống bụng, cuối cùng là biến mất ở nơi…
Trời cao chứng giám! Một người phụ nữ đoan chính… à không, một tín nữ ngoan đạo như tôi tuyệt đối không có tà niệm gì với thầy ấy cả!
“Nan Nan, đồ ăn nguội mất rồi, để tôi hâm nóng lại cho em nhé.”
“Thầy mặc quần áo vào trước đã.” Tôi đã để sẵn đồ của anh trai ngay trước cửa phòng tắm rồi.
Thầy ấy nghe xong chợt bật cười: “Không vội, không thể để Nan Nan bị đói được, quần áo để sau cũng được.”
Tên đàn ông chết tiệt này, ăn mặc thế này mà còn nghênh ngang đi lại trong phòng, không phải là cố tình dụ dỗ người khác phạm tội thì là gì?
“Tô Cửu Thanh.” Tôi gọi tên đối phương.
“Ừm?” Người nọ bỗng nhiên khựng lại, chợt dừng bước ngay trước khi vào bếp, rồi quay đầu nhìn tôi.
“Thầy rốt cuộc muốn làm gì? Em không thích chơi trò đoán ý, thật sự rất nhàm chán.”
Đối phương lặng lẽ nhìn sâu vào mắt tôi, im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng:
“Tôi muốn ở bên cạnh Nan Nan.”
Tôi thu dọn lại phòng khách. Thầy Tô chọn bừa mấy bộ quần áo trong phòng thay đồ của anh Thẩm Kiều rồi chính thức chuyển vào ở.
Đến lần thứ ba thầy ấy chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm mà đi qua đi lại trước mặt tôi, tôi đã không thể nhịn được nữa:
“Thầy đang cố tình quyến rũ em đấy à?”
Đối phương nhìn tôi chăm chú, gương mặt tuấn tú dần ửng lên một sắc đỏ quyến rũ:
“Nan Nan thích sao?”
Sau đó đối phương chậm rãi bước về phía tôi, một tay thì chống lên lưng ghế sofa phía sau, tay còn lại thì đặt ngay bên cạnh sườn tôi.
Tôi bị thầy ấy vây trong lồng ngực, hương sữa tắm trên người thầy ấy, một mùi hương giống hệt tôi, cứ phảng phất quanh chóp mũi.
Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tôi có thể thấy rõ từng sợi mi dài cong vút của thầy ấy và cả sắc đỏ nhàn nhạt trên gương mặt trắng trẻo ấy.
Đối phương cầm lấy tay tôi đặt lên vùng bụng rắn chắc của mình. Tôi lập tức giật mình muốn rụt tay lại nhưng đã bị đối phương giữ chặt.
“Anh có thể hôn em không?” Giọng đối phương khàn đặc mang theo chút run rẩy không thể che giấu.
Tôi thấy ánh mắt anh sau tròng kính khẽ dao động, cảm nhận được hơi thở anh ngày một dồn dập.
Bàn tay còn lại của tôi vòng lên sau gáy anh, và cơ thể cũng hơi ngẩng lên.
Khi đôi môi chúng tôi chỉ còn cách nhau một milimet thì tôi lại đột ngột dừng lại.
Anh đã sẵn sàng để hôn tôi, đôi mắt anh lúc này ngập tràn vẻ thắc mắc. Tôi nhếch môi nở một nụ cười tinh quái:
“Không được. Anh với em có quan hệ gì mà được hôn chứ?”
Nói xong, tôi liền đẩy anh ra, sau đó liền chạy thẳng vào phòng rồi lập tức khóa chặt cửa lại. Sau lưng cũng nhanh chóng vang lên tiếng cười bất lực nhưng cũng đầy cưng chiều của anh.
Đêm đó, tiếng nước chảy trong phòng tắm kéo dài rất lâu. Còn tôi thì trùm kín chăn lén lút cười khúc khích suốt cả buổi.
11
Thầy Tô bắt đầu theo đuổi tôi.
Sau khi chính thức “nhập cư” vào nhà tôi, hầu như ngày nào anh cũng lái xe từ trường mình đến trường tôi để đón tôi đi ăn.
Phần lớn thời gian anh đều tự tay chuẩn bị những bữa tối dưới ánh nến lãng mạn.
Anh hiểu rất rõ một đạo lý là nếu muốn chiếm được trái tim ai đó thì trước tiên phải chinh phục được dạ dày của người đó.
Có một lần anh đến trường đón tôi và vừa hay bắt gặp tôi đang đi ra cùng sư huynh Chu Minh Viễn.
Còi báo động đỏ lập tức sáng rực, chú cún nhỏ chuyên giữ đồ ăn liền lao đến và vòng tay ôm chặt lấy eo tôi, và sau đó còn không quên khiêu khích liếc mắt nhìn Chu Minh Viễn.
“Thầy Tô, lâu quá không gặp.” Sư huynh Chu Minh Viễn trông thấy hành động của anh mà chẳng hề tỏ ra bất ngờ.
Tôi đã nói rồi, Chu Minh Viễn là một người rất thông minh.
Có lẽ anh ấy còn nhận ra tình cảm của thầy Tô dành cho tôi sớm hơn cả tôi nữa.
Thầy Tô nhếch môi cười mà như không cười lạnh nhạt chào lại một tiếng, sau đó liền kéo thẳng tôi lên xe.
Sau khi đã lên xe rồi, anh vẫn còn hậm hực ngồi im không chịu khởi động máy.
“Sao thế?”
“Chu Minh Viễn biết nấu ăn không? Cậu ta có biết em thích ăn đồ chua ngọt không?”
“Cậu ta có sáu múi không? Cậu ta có biết khóc như anh không?”
Câu này… sao càng nói càng lệch hướng vậy?!
Tôi bất lực xoa đầu anh và lên tiếng trấn an: “Thầy Tô, thầy từng này tuổi rồi, sao còn ghen tuông linh tinh thế?”
Ánh mắt anh bỗng chốc trầm xuống. “Đúng vậy, anh không bằng cậu ta. Cậu ta còn trẻ, còn anh thì đã già nua lắm rồi.”
Cái gì thế này? Mùi trà xanh sao lại thơm nồng đến vậy?
Suốt quãng đường về nhà, anh im lặng không nói một lời.
Cho đến khi cánh cửa vừa đóng lại, thân hình cao lớn của anh đã lập tức ép tôi vào cửa rồi bất ngờ cúi xuống cắn lấy môi tôi. Hơi thở anh nóng bỏng, nụ hôn tuy vụng về nhưng lại vô cùng cuồng nhiệt.
Tôi còn chưa xác định quan hệ với anh cơ mà! Sao có thể hôn được chứ?
Tôi giơ tay định đẩy anh ra nhưng lại bị anh bắt lấy và giữ chặt trên đỉnh đầu. Nụ hôn mạnh mẽ ngày càng sâu hơn khiến tôi gần như nghẹt thở.
Không biết đã qua bao lâu anh mới chịu buông tôi ra, sau đó liền ôm lấy cơ thể đã mềm nhũn của tôi đến ngồi xuống bàn ăn.
“Tô Cửu Thanh!”
“Anh đây.” Anh dùng khăn ấm lau tay cho tôi một cách cẩn thận, giọng điệu thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh quá đáng lắm rồi!”
Anh đặt tay tôi lên mặt mình, lòng bàn tay ấm áp của anh áp vào mu bàn tay tôi: “Nan Nan, anh có thể xin một danh phận làm bạn trai của em được không?”
Tôi lơ đẹp anh. Anh dứt khoát bế bổng tôi đặt lên đùi mình và cúi xuống hôn thêm lần nữa: “Hay là… vừa rồi anh chưa làm em hài lòng? Để anh luyện tập thêm nhé, được không?”
“Đồ biến thái! Mau thả em ra!” Tôi che miệng kiên quyết không cho anh được nước làm tới.
Anh bật cười thành tiếng và còn cố tình rúc đầu vào hõm cổ tôi: “Có thể hôn em thật là tốt quá.”