Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy anh còn chưa chịu buông tha, tôi hết cách, đành nắm lấy gương mặt anh rồi hôn chụt lên má một cái: “Được rồi được rồi, nhanh thả em xuống đi!”
Tối đó, sau khi tôi tắm xong bước ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy anh ngồi trên sofa và dùng đôi mắt đen láy chăm chú nhìn mình.
“Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu đấy nhé!” Tôi vội kéo kín cổ áo ngủ và gắng gượng ra vẻ cảnh cáo.
Anh nhanh chóng sải bước tiến lại và dễ dàng bế thốc tôi lên khiến tôi giật mình kêu khẽ một tiếng, rồi sau đó lại nhẹ nhàng đặt tôi xuống sofa.
Ánh mắt anh tối sầm, yết hầu khẽ trượt lên xuống, anh chăm chú nhìn vào môi tôi, và cất giọng khàn khàn đầy mê hoặc: “Yên tâm, bây giờ anh chỉ thực hiện ‘quyền lợi’ của một người bạn trai ở giai đoạn hôn thôi.”
Nói xong, anh lại phong bế đôi môi tôi một lần nữa. Hơi thở hòa quyện, da thịt chạm nhau nóng rực.
Tiếng rên khe khẽ bật ra từ cổ họng tôi đổi lại là vòng tay anh càng lúc càng siết chặt hơn, và nụ hôn cũng càng trở nên thêm sâu sắc và cuồng si.
Bộ đồ ngủ tôi mặc vốn đã rộng rãi, nay lại vô tình để lộ vài phần cảnh xuân mê người. Anh rời môi tôi, lần lượt hôn lên dái tai, trượt xuống bên cổ, cuối cùng thở dốc, vùi đầu vào vai tôi, bật cười bất lực: "Thật là... thế nào cũng không đủ..."
Tim tôi đập loạn nhịp, đôi mắt phủ một màn sương mờ ảo. Sau đó tôi liền xoay người chủ động ngồi lên người anh và đưa tay nâng gương mặt anh lên. Trong đôi mắt sáng ngời kia, tôi nhìn thấy rõ ràng bóng hình của chính mình.
“Tô Cửu Thanh, ‘Giọt Lệ Ngân Hà’ rốt cuộc có ý nghĩa gì vậy?”
Anh hôn nhẹ lên đầu ngón tay tôi: “Anh trao trọn trái tim mềm yếu này cho em.”
(Hoàn)
PHIÊN NGOẠI: Tô Cửu Thanh
Sau khi vợ qua đời, đêm nào Tô Cửu Thanh cũng mơ thấy cùng một giấc mơ, trong mơ là hình ảnh cô nằm trong bệnh viện với gương mặt tái nhợt và hơi thở yếu ớt.
Anh giật mình tỉnh giấc và đưa tay sờ lên mặt thì mới biết gối mình đã thấm đẫm nước mắt.
Sau đó anh liền ngồi dậy siết chặt lồng ngực đang quặn đau từng cơn, đúng lúc ấy chuông báo thức điện thoại vang lên.
Anh hờ hững liếc nhìn màn hình, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cả người anh bỗng sững lại.
Năm 2024!
Rõ ràng anh vừa mới lo xong tang sự cho vợ, rõ ràng bây giờ phải là năm 2034 mới đúng! Thế nhưng, sau khi xác nhận đi xác nhận lại, cuối cùng anh cũng dám tin rằng mình đã quay về mười năm trước.
Trở lại quãng thời gian bi kịch vẫn chưa xảy ra, trở lại một ngày bình thường nhất.
Lúc này, Nan Nan của anh vẫn còn là một cô gái vui vẻ, vô tư. Bọn họ… thậm chí còn chưa hề quen biết nhau.
Anh đến lớp thật sớm, lật đi lật lại danh sách sinh viên, ngón tay run run chạm lên cái tên đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Anh biết rõ cô sẽ đến muộn, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện chờ đợi khoảnh khắc được tái ngộ với người mình thương.
Đến khi anh nghẹn ngào run rẩy cất tiếng gọi "Thẩm Nan Nan".
Đến khi dáng hình mà anh ngày nhớ đêm mong tươi tắn xuất hiện ngay trước cửa lớp.
Cuối cùng… anh đã không thể kìm được nước mắt.
Khoảnh khắc này, anh chỉ muốn ôm thật chặt cô gái nhỏ trước mặt vào lòng.
Muốn kể cho cô nghe tất cả nỗi dằn vặt mà anh đã phải trải qua sau khi mất cô. Muốn nói cho cô biết anh đã sợ hãi đến nhường nào khi phải đối mặt với viễn cảnh đánh mất cô thêm một lần nữa…
Nhưng anh biết, anh không thể.
Rõ ràng anh biết cô chỉ vội vã chạy nên bị đau bụng, nhưng những năm tháng chứng kiến vợ mình dần lụi tàn đã khiến anh trở thành con chim sợ cành cong.
Theo bản năng, anh lập tức ôm lấy Thẩm Nan Nan rồi liền chạy thẳng đến phòng y tế.
Đến khi thấy cô đã tỉnh, thậm chí còn len lén gãi bụng vì nhột, lúc ấy anh mới thật sự nhận ra đây vẫn là cô gái nhỏ nghịch ngợm, đáng yêu của anh.
Khi gặp Thẩm Kiều, cuối cùng anh mới có cảm giác như vừa sống lại từ cõi chết. Người đã rời khỏi cuộc sống của anh suốt mười năm… giờ đây lại một lần nữa đứng sống sờ sờ trước mặt.
Chuyện Hoàng Toàn ăn cắp bản thiết kế vốn dĩ không phải là chuyện gì to tát.
Ở kiếp trước, Nan Nan cũng muốn tự mình giải quyết, nhưng cô đã đánh giá quá thấp lòng dạ hiểm ác của con người.
Hoàng Toàn chẳng khác nào một con sói đội lốt cừu.
Chu Minh Viễn đã không thể bảo vệ được cô, đối phương bị Hoàng Toàn đánh đến bất tỉnh. Còn Nan Nan thì bị hắn đẩy ngã xuống cầu thang, hậu quả là bị gãy mất một chân.
Thẩm Kiều hoảng hốt vội vã lái xe đưa cha mẹ vừa từ nước ngoài trở về đến bệnh viện, nhưng lại không ngờ gặp phải một vụ tai nạn thảm khốc.
Ba người trên xe… không một ai sống sót.
Tin nhắn cuối cùng mà Thẩm Kiều gửi đi trước lúc hấp hối chính là gửi cho Tô Cửu Thanh nhờ anh thay mình chăm sóc cho Thẩm Nan Nan.
Nhưng nào ngờ… tin nhắn cuối cùng ấy lại trở thành lời trăn trối gửi gắm một đứa trẻ mồ côi.
Tô Cửu Thanh đã lo liệu hậu sự cho ba người nhà họ Thẩm, và từ đó bước vào cuộc đời của Thẩm Nan Nan.
Những năm tháng ấy chính là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời cô.
Cô luôn cho rằng chính mình đã hại chết cả gia đình.
Nếu không phải do mình bất cẩn, nếu không phải do mình cố chấp, mình đã không xảy ra chuyện thì anh trai, ba và mẹ cũng sẽ không vội vàng lao ra đường mà gặp nạn…
Cô gánh tất cả lỗi lầm lên người mình, từ đó trở nên u uất và không còn chút sức sống.
Không lâu sau, cô đã gầy đến mức cả người trở nên tiều tụy, ngay cả sở thích với Hán phục cũng chẳng còn thiết tha nữa.
Tô Cửu Thanh cũng không biết mình đã yêu cô gái bé nhỏ này từ khi nào, một cô gái mong manh như thủy tinh, dường như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan.
Nhiều người nói rằng tình cảm của anh dành cho cô không phải là yêu, mà là thương hại, là xót xa.
Nhưng chỉ mình anh hiểu rõ. Ngay từ lần đầu gặp gỡ trong lớp học, cái khoảnh khắc cô gái nhỏ ấy như một mặt trời rực rỡ lao thẳng đến cửa lớp, rõ ràng chẳng mấy bận tâm nhưng lại cố tình làm ra vẻ đau khổ tột cùng vì đến muộn, chính lúc ấy, cô đã bước vào trái tim anh.
Anh ở bên cô mỗi ngày, giúp cô điều trị tâm lý, dỗ dành cô ăn uống, ngủ nghỉ. Thời gian nghỉ ngơi của bản thân bị cắt giảm đến mức tối thiểu nhưng anh lại chẳng thấy mệt mỏi chút nào.
Bởi vì… cô gái nhỏ yếu ớt tưởng chừng sắp vỡ tan kia, sẽ có lúc ôm lấy đầu anh, khe khẽ hát ru, ép anh phải chợp mắt một lúc.
Khi trong chậu hoa bất chợt nở ra một bông nhỏ xinh, cô sẽ mừng rỡ kéo tay anh và hí hửng khoe khoang như một đứa trẻ.
Và mỗi khi anh ra khỏi nhà, cô sẽ ôm chặt lấy eo anh, áp mặt vào lồng ngực, dặn dò anh nhất định phải bình an trở về.
Về sau, anh quyết định cầu hôn cô. Nhưng cô không lập tức đồng ý. Cô rời đi một mình và quyết định du lịch xa nửa tháng. Một tháng sau cô đã trở về và nhẹ nhàng nói:
“Tô Cửu Thanh, chúng ta kết hôn đi.”
Những ngày sau hôn nhân… vô cùng ngọt ngào. Dường như cô đã hoàn toàn bước ra khỏi nỗi đau trong quá khứ, chỉ là… cô càng ngày càng bám riết lấy anh không rời.
Nhưng chẳng ai ngờ cô vẫn mắc bệnh.
Là ung thư vú, giai đoạn cuối.
Cô tựa như một đóa hoa bị đông lạnh rồi đột ngột rã đông, héo tàn với một tốc độ chóng mặt.
Lúc này, Tô Cửu Thanh mới nhận ra… cô chưa từng thật sự vượt qua nỗi đau, mà chỉ lặng lẽ chôn giấu tất cả vào sâu trong lòng.
Cô càng yêu thương một người thì càng sợ hãi rằng họ cũng sẽ rời xa mình mãi mãi, giống như ba mẹ và anh trai năm xưa.
Mỗi một ngày trôi qua, cô đều sống trong lo âu và sợ hãi, để rồi cơ thể hao mòn từng chút một dưới sự dày vò của tinh thần.
Nhưng may mắn thay, anh đã quay về mười năm trước, khi mọi thứ vẫn còn kịp để thay đổi.
Anh đã đánh cho Hoàng Toàn một trận tơi bời, bởi vì ngày này, anh đã khổ luyện Taekwondo suốt bao năm trời.
Anh muốn được ở bên Thẩm Nan Nan một lần nữa. Thế nên, anh cẩn thận tiếp cận cô, chậm rãi bước vào cuộc đời cô.
Nhưng… sự xuất hiện của Chu Minh Viễn khiến anh chợt nhận ra hiện tại, Nan Nan vẫn còn là một mặt trời nhỏ hạnh phúc và rực rỡ, phía trước cô vẫn còn nhiều lựa chọn tốt hơn.
Anh đã nghĩ, chỉ cần Nan Nan sống vui vẻ thì anh không nên quá ích kỷ.
Huống hồ, ở kiếp trước, Chu Minh Viễn cũng từng ngỏ ý muốn chăm sóc cô sau khi nhà họ Thẩm gặp chuyện.
Anh biết Chu Minh Viễn thực sự yêu cô. Kiếp trước, sau khi bị cô từ chối, đến tận lúc cô qua đời, đối phương vẫn chưa từng kết hôn.
Nếu kiếp này hai người bọn họ có thể đến với nhau, anh tin rằng Chu Minh Viễn cũng sẽ yêu thương Nan Nan hết lòng.
Anh đã tự thuyết phục chính mình như thế, hết lần này đến lần khác phải kiềm chế nỗi khao khát cháy bỏng được gặp cô.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Khoảnh khắc nhìn thấy hai người họ hẹn hò, mọi lý trí trong anh đều sụp đổ.
Nếu ai cũng có quyền giành lấy hạnh phúc, vậy thì tại sao anh không thể một lần nữa tranh đấu vì chính mình?
Thật may mắn là lần này anh đã giành được cô.
Trong vòng tay anh, cô gái nhỏ ngủ thật say, bàn tay bé xinh lại không ngoan ngoãn mà len vào trong áo ngủ của anh. Anh cúi đầu đặt lên chóp mũi cô một nụ hôn dịu dàng, thuần khiết và không hề vướng bận dục vọng.
Ánh nắng sớm xuyên qua kẽ hở của rèm cửa chiếu lên chiếc giường ấm áp.
Từ nay về sau, anh sẽ dùng cả phần đời còn lại để bảo vệ trọn vẹn hạnh phúc này.
(Hết)