Lâm Thanh Dao - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

11.

Sau đó, ta mơ hồ nghe thấy tiếng cãi nhau, ngay sau đó có người nói: “Muốn cãi nhau thì ra ngoài, đừng đánh thức nàng.” 

Sau đó chính là một loạt tiếng bùm bùm.

Ngày hôm sau, buổi sáng, ta tỉnh rượu, đẩy cửa mở ra thì nhìn thấy trong sân có Lạc Thanh Dương và Nghiêm Bắc Lục, hai người dường như đang cãi nhau, không ai nhìn ai. 

Nghe thấy ta ra, hai người đều nhìn ta, ta liếc mắt đã thấy vết thương trên mặt của Lạc Thanh Dương, nôn nóng đi qua.

“Mặt ngươi bị làm sao thế?”

“Hôm qua không cẩn thận bị ngã.”

Ta cảm thấy đau lòng một chút, mặt đẹp như thế, ngã bị hỏng thật là đáng tiếc, ta vội vàng kéo hắn đi bôi thuốc.

Phía sau truyền đến giọng nói của Nghiêm Bắc Lục, “Thanh Dao, ta cũng bị thương.”

“Ai da, ta biết, ngươi không phải là đã bị thương rồi từ trước rồi sao, không phải giờ mới bị.”

Khi bôi thuốc, hắn đến rất gần ta, hơi thở giao hoà lẫn nhau, đôi mắt hắn không chớp mà nhìn ta, ta bị nhìn chằm chằm mà xấu hổ, cuống quýt bôi thuốc xong rồi rời đi.

Sau khi ăn sáng, Lạc Thanh Dương trở về phủ, ta nói với Nghiêm Bắc Lục đang dọn dẹp bát đĩa, “Tiền thuốc ngươi thiếu ta đã thanh toán xong rồi, ngày mai ngươi đi đi thôi.”

Bát đĩa sứ rơi xuống đất “Choang” một tiếng, hắn kinh ngạc nhìn ta. 

“Nàng muốn ta đi sao?”

“Hiện giờ ngươi đã thanh toán xong tiền nợ ta, chúng ta không ai nợ ai nữa.”

“Không ai nợ ai…” Hắn dường  như nghe thấy chuyện gì rất đáng chê người, đẩy ta đến bên cạnh tường.

“Ta sớm nên đoán ra, Thanh Dao, nàng cũng trọng sinh phải không.”

Trong nháy mắt ta ngạc nhiên đến nỗi lông tơ dựng đứng lên, không tin tưởng được mà nhìn Nghiêm Bắc Lục.

Hắn không để ý đến sự kinh ngạc của ta, chỉ nói, “Lúc ấy ta ở chân núi vẫn luôn chờ nàng, nhưng nàng không xuất hiện, may mà có chú thím Trương xuất hiện, bọn họ hỏi ta muốn đi đâu? Ta nói, ta muốn đến Tế Thiện Đường. Không sao cả, nếu ngươi không tới, ta có thể chủ động xuất hiện trước mặt nàng. Thật ra ta cũng hơi buồn một chút, sau khi trọng sinh nàng không muốn liên quan đến ta nữa, có lẽ nàng thật sự hận ta.”

“Ta thừa nhận, đời trước ta là đồ khốn nạn, ta không nhìn thấu tình cảm của bản thân, ta cho rằng trong lòng mình yêu Lạc Ngọc Kinh, nhưng mà, sau khi nàng chết ta mới biết được ta vẫn luôn yêu nàng.”

“Sau khi sống lại, ta vô cùng vui vẻ, ta nghĩ đời này nhất định là trời cao cho ta cơ hội, ta muốn liều mạng bồi thường cho nàng. Nhưng nàng lại rất ghét bỏ ta, nàng không cho ta gọi nàng là Thanh Dao, nàng không cho ta tới gần này.”

“Không sao cả, đây là ta xứng đáng phải chịu, ta có thể cả đời chờ nàng hồi tâm chuyển ý, ta có thể đền bù cho nàng cả đời. Nhưng mà, Thanh Dao, nàng đừng để ý đến nam nhân khác, nàng đừng vứt bỏ ta.”

Hắn vùi đầu vào cổ ta, giữ chặt ta trong ngực, ta liều mạng muốn tránh thoát, hắn lại ôm chặt hơn nữa.

“Thanh Dao, nàng có biết không, mỗi lần thấy nàng nhìn Lạc Thanh Dương là ta đã giận đến mức nào, ta hận không thể xé nát hắn.”

“Thanh Dao, ta đã nhận rõ lòng mình, ta thật sự không yêu Lạc Ngọc Kinh, nàng xem, kể từ lúc nàng hồi kinh, ta cũng không có đi tìm nàng.”

“Thanh Dao, ta cầu xin nàng, chúng ta buông bỏ quá khứ, làm lại từ đầu được không?”

Ta thật sự không nghe nổi những lời ghê tởm này nữa, tát vào mặt hắn.

“Làm lại từ đầu ư? Làm sao để làm lại từ đầu, ngươi muốn tiếp tục nhốt ta trong viện, để ta phòng không gối chiếc, để ta chịu đựng một mình mấy năm ròng ư? Kiếp trước, khi trong tim trong mắt ta đều là ngươi, chỉ có ngươi, ngươi coi ta là cái gì? Một cái trói buộc đền ơn báo đáp. Thật ra, ta chưa bao giờ oán giận Lạc Ngọc Kinh, giữa chúng ta cũng không phải bởi vì Lạc Ngọc Kinh mới đi đến ngày hôm nay. Người ta hận, người ta oán chỉ có ngươi! Là ngươi đã phụ lòng chân tình của ta, vì ngươi mà ta bỏ qua lý tưởng mà ta theo đuổi, là ngươi đã huỷ diệt linh hồn của ta.”

“Không phải, không phải đâu Thanh Dao, ta khi đó chỉ là chưa biết yêu người khác thế nào, còn không hiểu rõ người ta yêu chính là nàng. Hiện tại ta đã biết rồi, ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, ta sẽ đền bù sai lầm, ta sẽ ở bên cạnh nàng. Nàng xem, hiện tại ta đang nỗ lực đối xử tốt với nàng, ta không có nghĩ đến Lạc Ngọc Kinh, ta đang sửa đây Thanh Dao.”

“Nhưng ta không cần.” Ta đẩy hắn ra, “Ta không cần ngươi đền bù, ta không cần ngươi phải biểu lộ chân tình gì với ta. Không phải là ngươi sắp phải đi thi sao? Ngươi đi đi! Chúng ta từ bây giờ không ai nợ ai nữa.”

“Thanh Dao…”

Nghiêm Bắc Lục đầy mặt thương tâm và không cam lòng nhìn ta, ta lại không muốn liên quan gì tới hắn nữa, xoay người vào phòng.

“Thanh Dao, nàng chờ ta, ta sẽ còn tìm đến nàng.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo