Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12.
Ngày yết bảng tới rồi, mỗi người đều đàm luận về Trạng Nguyên yết bảng, nghe nói tân khoa Trạng Nguyên là Nghiêm Bắc Lục, con trai của Nghiêm thị lang đã từng bị vu oan hãm hại.
Phố lớn ngõ nhỏ đều nghị luận về Trạng Nguyên Lang đang cưỡi ngựa trên đường, vinh quang vô cùng, phong cảnh loá mắt vô cùng.
Ta không để ý tới náo nhiệt trên đường, chỉ ở trong sân xử lý dược liệu.
Kinh thành đột phát bệnh dịch, tai hoạ này có thể sẽ cướp đi tính mạng của vô số người.
Hoàng Thượng phái Lạc Ngọc Kinh phụ trách việc này, nàng sai người tập trung cách ly người bệnh, ngăn lây bệnh.
Lại ở kinh thành triệu tập danh y, nghe nói đến việc này, ta cũng gia nhập đội ngũ trị bệnh cứu người.
Ta cẩn thận thăm dò triệu chứng của người bệnh, lại viết ra phương thuốc đã sửa chữa nhiều lần, cuối cùng mới có nắm chắc.
Nhìn nhóm người bệnh đầu tiên dần dần sống lại, bệnh dịch lần này cũng dần dần được khống chế, ta cuối cùng cũng cảm thấy vui mừng.
Vì làm thầy thuốc, nguyện vọng lớn nhất trong đời là nhìn người bệnh khoẻ mạnh, nhìn thấy càng nhiều người rời xa bệnh tật.
Ta nghĩ, đây là ý nghĩa lớn nhất trong cuộc đời ta sau khi sống lại.
Lạc Ngọc Kinh mỗi ngày đều tự mình đi đến nơi người bệnh cách ly, nấu thuốc nấu cháo, giúp đỡ các đại phu cứu trị người bệnh.
Nàng xử lý đâu vào đấy dịch bệnh, bình tĩnh vững vàng, lâm nguy không sợ.
Lạc Thanh Dương cũng tới, hắn mang hòm thuốc của ta, đi theo phía sau ta.
Ta bắt mạch cho người bệnh, hắn sẽ ở bên cạnh ghi lại triệu chứng bệnh, ta đọc tên dược liệu, hắn ở bên cạnh nghiền thuốc; ta trông coi lò nấu thuốc, hắn ở bên cạnh chăm sóc người bệnh. Có hắn ta đã bớt không ít việc.
Thấy bệnh dịch đã khống chế được, cuối cùng ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút sau những ngày vất vả.
Ta dựa vào bên cạnh gốc cây, nhìn hoàng hôn xuống núi, ánh sáng buổi chiều màu vàng tươi chiếu rọi trên tầng mây, Lạc Thanh Dương đứng ở đó, mỉm cười nhìn ta.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, hỏi ta đang nhìn gì.
Ta nói: “Ta đang nhìn tỉ tỉ của ngươi.”
Lạc Ngọc Kinh đang chỉ huy mọi người xử lý các đồ vật mà người bệnh đã dùng, trong mắt mang theo sự nghiêm túc vững vàng.
Ta cảm thấy tỉ tỉ của ngươi rất là lợi hại, không chỉ có thể ra trận giết địch, còn có thể bình tĩnh xử lý bệnh dịch, nếu ta có thể trở thành một người như nàng thì thật là tốt.”
“Nhưng ta cảm thấy nàng cũng rất lợi hại.” Hắn nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc xưa nay chưa từng có, “Trị bệnh cứu người, ngươi làm rất tốt. A Dao, chưa có ai quy định là con người phải sống như thế nào mới tốt. Tỉ tỉ của ta cũng tốt, A Dao cũng tốt, đều có chỗ xuất sắc hơn người. Chỉ cần luôn luôn giữ vững lòng mình, sống vì bản thân mình một lần, cho dù là vô danh tiểu tốt bừa bãi, cũng là đáng tôn kính.”
Ta nhìn vào đôi mắt hắn, bỗng nhiên nghĩ thông suốt một vài chuyện.
13.
Sau khi xử lý xong bệnh dịch, ta lại quay về y quán.
Có người đẩy cửa của ta ra, có lẽ là Lạc Thanh Dương, đầu ta cũng không ngẩng lên đã hỏi “Thanh Dương à?”
Người tới không nói gì, ta hơi nghi ngờ một chút, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiên người trước mặt là Nghiêm Bắc Lục.
Ta còn chưa kịp há mồm, hắn đã túm ta vào phòng trong, trở tay đặt ta lên cửa.
“Thanh Dương… Nàng thân cận với hắn đến vậy sao?”
“Liên quan gì tới ngươi? Ta không phải là đã nói là chúng ta đã thanh toán xong nợ nần rồi à, ngươi còn tới đây làm gì?”
“Thanh toán xong ư?” Hắn giống như nghe thấy một chuyện gì đó rất buồn cười, “Nhưng ta không muốn thanh toán xong với nàng. Thanh Dao, từ đầu chúng ta đã không tới được, nàng để ta cưới hỏi đàng hoàng dùng kiệu tám người khiêng làm thê tử của ta, ta sẽ không đối xử với nàng như trước kia nữa, ta sẽ yêu nàng thật nhiều.”
“Ta không muốn.”
“Thanh Dao, nàng không nên ép ta.”
Nói xong, hắn bóp cổ ta hôn lên, ta muốn phản kháng lại không thể động đậy, chỉ có thể cắn một cái vào miệng của hắn, nhưng cho dù cắn chảy máu, hắn cũng không chịu nhả ra.
Bỗng nhiên, hắn ngừng lại, ôm bụng đẩy ta ra.
Hắn đầy mặt khó tin mà nhìn ta, “Ngươi…”
“Thế nào? Có phải ngươi cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều vô cùng đau đớn không? Thật ra, kể từ khi ngươi vào y quán của ta, ta đã hạ độc cho ngươi rồi. Tính ra, hiện giờ cũng tới ngày độc phát.”
Nếu trọng sinh, ta cũng phải mưu tính một con đường sống cho chính mình. Ta không thể nào ký thác hy vọng ở những giả ý mờ mịt hư vô, chỉ có tự tay nắm giữ tính mạng trong tay ta mới an tâm được.
Hắn lộ ra vẻ đau đớn khổ sở, nhưng trong nháy mắt lại có thêm vài phần điên cuồng, hắn lau đi máu trên khoé môi, âm ngoan nhìn ta, “Thanh Dao, không thể tha thứ cho ta được sao? Rõ ràng là ta đã yêu nàng như thế, ta có thể đem tất cả những điều tốt nhất đều cho nàng.”
Yêu ta ư? Yêu ta là nhốt ta ở trong nhà, yêu ta là dùng ánh mắt chán ghét để nhìn ta, yêu ta là giẫm đạp lên chân tình và mong muốn của ta sao?