Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong hoảng hốt, ta đã nhớ ra, đời trước vào lúc này cũng truyền ra tin Lạc Thanh Dương chết.
Ta nhớ tới dáng vẻ ngây ngô của hắn lúc gần đi, nhớ tới lời hắn nói ở trên núi kia, nói về tương lai, cũng nhớ lại những lời của hắn.
“A Dao, ta nghĩ muốn cùng nàng đi xem lá đỏ bên triền núi, muốn cùng nàng ngắm hùng ưng trên đại mạc, muốn cùng nàng xem cánh đồng tuyết, xem trên rừng dưới biển…”
“Thanh Dao, ta yêu nàng.”
Nghiêm Bắc Lục đẩy cửa định đi, ta duỗi tay giữ chặt ống tay áo của hắn, chỉ cảm thấy bắt được tia hy vọng cuối cùng.
“Ta cho ngươi giải dược.”
Người trước mắt cứng đờ
Ta quỳ trên mặt đất, không kịp lau nước mắt trên khoé mắt.
“Ta cho ngươi giải dược, nhưng ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, mang ta đi gặp hắn. Ta sẽ mang hết giải dược cho ngươi, ngươi muốn thế nào cũng được. Chỉ cần ngươi dẫn ta đi gặp hắn, cho dù là gặp mặt lần cuối cũng được, ta cầu xin ngươi.”
Hắn cúi xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt ta, thay ta lau nước mắt trên khoé mắt, trong mắt của hắn mang theo cảm xúc mà ta không hiểu nổi.
“Thanh Dao, nàng luôn làm cho ta bó tay không có cách nào, ta nên làm gì với nàng bây giờ.”
21.
Quân doanh
Vừa xuống khỏi ngựa ta đã lập tức chạy tới doanh trướng của Lạc Thanh Dương.
Thiếu niên rực rỡ loá mắt như thế, hiện giờ đã thương tích đầy người nằm trên giường, không còn dáng vẻ cũ nữa.
Ta thậm chí không kịp buồn phiền, lập tức bắt mạch rồi châm cứu.
Thật may mắn, hắn vẫn còn một hy vọng sống.
Ta kê thuộc rồi sai người đi nấu, mạnh mẽ đưa vào miệng hắn, hắn uống không được, ta dùng miệng để bón cho hắn, chỉ cần chịu đựng qua tối nay, hắn sẽ bảo vệ được tính mạng.
Đêm hôm đó, ta ngồi trước giường hắn, nắm tay hắn, khẩn cầu thần phật cầu xin hắn sống sót.
Ngày hôm sau, sắc mặt của hắn khôi phục lại một chút, ngón tay cũng vô ý thức mà động đậy.
Đây là dấu hiệu tốt, có nghĩa là hắn đã sống lại rồi, mở mắt ra chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lạc Ngọc Kinh thấy ta không ngủ không nghỉ mà chăm sóc hắn lâu như thế, mạnh mẽ kéo ta ra khỏi doanh trướng, ta không lay chuyển được nàng, liền ngồi ở trên khu đất trống không xa doanh trướng của Lạc Thanh Dương.
Một bóng người chặn lại tầm mắt của ta, ta ngẩng đầu nhìn, là Nghiêm Bắc Lục.
“Giải dược ta đã cho ngươi, trong tay ta cũng không có át chủ bài gì cả, muốn giết muốn xẻo, tự nhiên làm gì cũng được.”
Mặt hắn hiện lên vẻ khổ sở, thuận thế ngồi bên cạnh ta.
“Ta đã sớm nói rồi, ta đã suy nghĩ cẩn thận, không dây dưa với nàng nữa.”
“Tốt nhất là ngươi nên nghĩ thông suốt.”
“Thật ra, ta có hối hận một chút, ta hối hận nói cho ngươi chuyện của Lạc Thanh Dương, sớm biết như thế ta đã để hắn tự sinh tự diệt.”
Ta không thèm để ý tới hắn nữa.
“Tỉnh rồi, Lâm đại phu, Lạc phó tướng tỉnh rồi.”
Ta vừa nghe thấy tin này thì lập tức đứng dậy, định đi vào trong trướng xem xét.
Nghiêm Bắc Lục túm chặt ống tay áo của ta, hắn nhìn thẳng vào ta, trong ánh mắt có một tia chờ mong, “Thật ra, ta vẫn luôn muốn hỏi, nàng hận ta như thế, vì sao lúc trước lại chịu cứu ta.”
“Ngày đầu tiên ta bái sư học nghệ, sư phụ chỉ dạy ta bốn chữ, y giả nhân tâm.”
Nghiêm Bắc Lục vô lực mà buông lỏng tay, trong miệng lẩm bẩm nói “Y giả nhân tâm, y giả nhân tâm…”
21.
Khi ta chạy vào lều trại, Lạc Thanh Dương đang được người nâng dậy.
Một đường từ Định Châu tới đây ta không hề khóc, gió lạnh quất lên mặt ta đau ta cũng không khóc, khi nhìn thấy Lạc Thanh Dương đầy vết thương trên người ta cũng không khóc.
Nhưng hôm nay, nhìn hắn ngồi trước mặt ta, trong mắt mang theo sự tha thiết chân thành của buổi chiều hôm ấy, ta cuối cùng cũng ôm chặt lấy hắn, không ngăn được mà khóc thút thít.
Lạc Ngọc Kinh mang tất cả mọi người đi ra ngoài, trong trướng chỉ có ta cùng với Lạc Thanh Dương.
“Đồ xấu xa, ngươi thật là xấu xa! Ngươi có biết là khi ta nhìn thấy ngươi hơi thở thoi thóp nằm ở đây, lòng ta cũng nát rồi không!”
Hắn vỗ vỗ sau lưng ta, “Được rồi, nàng nhìn xem, ta phúc lớn mạng lớn, không phải là sống lại rồi sao?”
“Ngươi sống lại là bởi vì y thuật của ta tốt!” Ta tức giận mà đánh hắn, hắn bị đau kêu la lên một tiếng.
Ta lập tức lo lắng muốn xem xét miệng vết thương của hắn, hắn lại ôm chặt lấy ta, cằm chống vào đầu của ta.
“Thanh Dao, nàng có biết không? Ngày ta hôn mê, ta đã mơ một giấc mơ. Ta mơ thấy nàng gả cho tên khốn Nghiêm Bắc Lục kia, nàng sống không tốt chút nào, hắn đã phụ lòng chân tình của nàng.”
“Ta mơ thấy nàng mỗi ngày đều tồn tại giống như cái xác không hồn, mơ thấy nàng bị hắn nhốt trong viện, mơ thấy nàng uống độc dược”
“Ta đau lòng quá, ta muốn cứu nàng, nhưng lại bất lực.”
Lời hắn nói đã đánh rất mạnh vào trái tim ta, hắn mơ thấy là kiếp trước của ta.
“Trong mơ đều tương phản với ngoài đời, ngươi nhìn xem, không phải là hiện tại ta rất khoẻ hay sao?”
“Đúng vậy, mộng đều là ngược lại với ngoài đời.”
Hắn nâng mặt ta lên, lau đi nước mắt trên khoé mắt, nhẹ nhàng mà hôn lên trán ta.
“Thật may, may đó chỉ là mơ.”