Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong ánh chiều ta lúc mặt trời lặn, trong mắt của thiếu niên tản ra cảm tình nóng cháy, nhiệt liệt mà chân thành.
Hắn là thiếu niên tha thiết chân thành trong một đời này, nhưng ta lại là một kẻ đã trọng sinh, đã từng bị giẫm đạp chân tình, đã từng bị gửi sai chân tình một lần.
Trái tim của ta có thể đã từng đập thật mạnh vì hắn, nhưng lại đã từng bị người khác lấp đầy, xé nát. Cho dù lại quay lại một lần nữa, ta cũng không gánh nổi phần tình nghĩa này của hắn.
“Lạc Thanh Dương, đời trước ta đã thật lòng mà yêu một người. Ta vì hắn mà vứt bỏ tất cả, nhưng đổi lấy một cuộc sống như cái xác không hồn. Người làm nghề y luôn có mấy phần nhiệt huyết hành y tế thế, ta muốn viết y thư để truyền lại cho hậu nhân.”
“Ta chưa chắc có dũng khí nếm bách thảo như Thần Nông, nhưng ta cũng muốn một lần nỗ lực, cho dù là chim yến trên xà nhà, cũng luôn muốn bay lượn hết mình.”
Xuân ý dào dạt, nước chảy không ngừng, ta muốn dũng cảm tiến tới. Ta muốn sống một lần vì bản thân mình.”
Hắn nhìn ta, mang theo sự nghiêm túc chưa từng có từ trước tới giờ, nhét trâm ngọc vào lòng bàn tay ta.
“Ta cũng không phải là muốn nàng phải trả lời ta ngay bây giờ, Ta không muốn làm phần tình cảm này trở thành ràng buộc với nàng, ta chỉ muốn nói cho nàng nghe về tình cảm của ta. Như thế, ta cũng coi như không có tiếc nuối gì.”
Nhìn cây trâm ngọc kia, ta suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng cài nó lên đầu.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, ta còn không nhịn nổi mà đuổi theo gọi, “Lạc Thanh Dương.”
Hắn xoay người lại nhìn ta, hình ảnh thiếu niên được khảm trong hoàng hôn xán lạn, trong mắt hắn hiện lên vẻ chân thành tha thiết mà nhiệt huyết, giống như muôn vàn sông ngân.
“Đao kiếm không có mắt, ngươi phải thật cẩn thận.”
“Nói một câu tốt lành xem nào!”
“Vậy thì, ta chờ ngươi trở về.”
“Có nàng chờ, ta nhất định trở về.”
20.
Ta đã thu xếp xong bọc hành lý, khắp nơi làm nghề y, đi thăm núi cao sông dài, thấy không ít danh gia trong ngành y.
Y thư của ta mới có khái niệm bước đầu, ta cũng nhận vài đệ tử trong hành trình của mình.
Những người mà Lạc Ngọc Kinh để lại vẫn luôn âm thầm che chở ta, đệ tử của ta cũng rất nghe lời, không đến mức để ta phải bận tâm.
Lạc Thanh Dương thường xuyên gửi thư cho ta, hắn kể cho ta những chuyện thú vị trên đường hành quân, kể cho ta về con thỏ chạy trong núi rừng, kể cho ta về chim nhạn trên bầu trời tái bắc, kể cho ta về bầy sói kết bầy, kể cho ta là hắn đánh thắng trận, được đề bạt thành phó tướng rồi..
Ta cẩn thận giữ thư của hắn ở trong hộp, ta biết chiến tranh không phải trò đùa, hắn nhất định sẽ chịu khổ không ít.
Đã nhiều ngày, ta tới Định Châu cách không xa biên cương.
Không biết vì sao, bỗng nhiên ta không hiểu vì sao mà tinh thần không yên, rõ ràng mấy ngày trước còn nhận được thư báo bình an của Lạc Thanh Dương, nhưng ta vẫn cảm thấy hoảng hốt, thậm chí còn không cần thẩn mà làm đổ trà.
Ta nghĩ, có thể do không nghỉ ngơi cẩn thận, vì thế muốn vào nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhưng ta vừa đi vào trong nhà, đã có người từ phía sau đóng cửa lại.
“Thanh Dao, nàng bắt ta tìm nàng thật khổ.”
Từ trong bóng đêm một người đi ra, đúng là Nghiêm Bắc Lục.
Trong bóng đêm đi ra một người, đúng là Nghiêm Bắc Lục, hắn mặc áo lông chồn thật dày, khí sắc rất kém, người cũng gầy ốm không ít.
Ta lập tức muốn gọi thủ vệ, hắn lại giơ tay ra ngăn ta lại, “Ta đã sớm phái người dẫn những thủ vệ đó đi rồi.”
“Không ngờ ngươi còn chưa chết.”
“Thanh Dao thật là nhẫn tâm, ta tìm nhiều danh y như thế cũng chỉ có thể bảo ta sống được một năm, nhưng mà cũng may là ta tìm thấy nàng rồi.”
Ta âm thầm siết chặt đao trong lòng bàn tay, “Thế thì sao? Ngươi hiện tại muốn làm gì? Giết ta để chôn cùng ngươi ư?”
“Không, Thanh Dao.”
Hắn bước về phía ta, giơ tay vén tóc mái lên cho ta, ta lại chỉ cảm thấy ghê tởm, quay mặt đi không muốn nhìn hắn.
Hắn ngẩn người, tiện đà xoay người cầm thư của Lạc Thanh Dương viết cho ta, “Hắn thật đúng là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu ư. Nhưng mà Thanh Dao, nàng yên tâm, trong một năm này ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, ta sẽ không tiếp tục dây dưa với nàng. Ta tới đây để nói cho nàng biết, Lạc Thanh Dương sắp chết rồi.”
“Cái gì?”
“Hắn trúng mai phục của kẻ thù, tuy may mắn chạy thoát nhưng bản thân cũng trúng tên, trên mũi tên kia có kịch độc, hiện giờ chỉ sợ hắn dữ nhiều lành ít. Lần này ta tới, một là để tiếp viện, hai là để nhặt xác cho hắn. Ta chỉ cố ý tới đây nói chuyện này cho nàng, ta muốn cho nàng biết một chút, cảm giác ruột gan đứt từng khúc khi người yêu chết đi.”
“Không thể thế được.”
Rõ ràng là mấy ngày trước đây hắn còn viết thư báo bình an cho ta, không thể đâu, nhất định là Nghiêm Bắc Lục đang lừa ta.
“Dù sao ta cũng sắp chết, việc gì phải lừa nàng, trước khi chết có thể kéo thằng nhóc Lạc Thanh Dương này làm đệm lưng, cũng đáng.”