Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, hắn không phụ lòng mong muốn mà thi đỗ Trạng Nguyên, hắn nói bản thân không thích rườm rà, cho nên hôn lễ của chúng ta vô cùng đơn giản, một cỗ kiệu nhỏ nâng ta vào gia môn.
Sau khi thành hôn, ta nghĩ, có thể hạnh phúc của ta bắt đầu rồi.
Biết sức khoẻ của hắn không tốt, ta tự mình xuống bếp, làm dược thiện (1) cho hắn.
Khi hắn xử lý công vụ thường quên đi giờ giấc, ta vẫn luôn mang theo đồ ăn canh giữ ở cửa thư phòng.
Ta học những lễ tiết rườm rà, học cách trang điểm và mặc quần áo của các quý nữ vương công, ta đã nghĩ, làm phu nhân của hắn không thể để hắn mất mặt được.
……
Nhưng tính tình của hắn luôn lạnh nhạt, cho dù ta làm gì, hắn đều chỉ lạnh lùng mà nhìn ta.
Ta đưa dược thiện cho hắn, hắn nói đã có phòng bếp nhỏ chuẩn bị rồi, ta không cần phí công.
Ta học làm một phu nhân thừa tướng, hắn nói ta bắt chước bừa.
Ta ở trong phủ nghiên cứu chế tạo thảo dược, hắn nói ta không làm việc đàng hoàng.
Có rất nhiều khi, ta đều nghĩ, trong lòng hắn thật sự có ta không?
Lần đó hứa hẹn dưới ánh trăng, đến cùng là lời say của hắn, hay là chỉ là suy nghĩ của riêng ta.
Nhưng hắn cũng sẽ giống với những cặp vợ chồng bình thường, vì ta mà tặng quà, vì ta mà vẽ mày vẽ môi, cũng vì ta mà rửa tay nấu canh.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Cho đến một lần, hắn uống say mèm, ôm chặt lấy ta.
“Thanh Nhi, Thanh Nhi, ta rất nhớ nàng!”
Đó là lần đầu tiên hắn xưng hô với ta thân mật như vậy, kể từ khi ta gặp hắn, hắn đều chỉ gọi thẳng tên ta, ta cũng muốn hắn gọi ta một tiếng nương tử, nhưng hắn lại chỉ nhíu mày: “Chỉ là xưng hô thôi, để ý làm gì.”
Nhưng mà, khi hắn gọi ta là Thanh Nhi, ta đã nghĩ hắn nhất định đã yêu ta. Hắn chỉ là trời sinh tính tình lãnh đạm, cho nên ta cần phải đối xử tốt với hắn hơn.
Ngày hôm sau, hắn giống như là không nhớ lại được lời nói của bản thân, lại khôi phục sự lãnh lẽo ngày xưa.
Ta dùng ảo tưởng hư vô bện ra một giấc mộng đẹp, nhưng mộng thì vẫn luôn là mộng, thế nào cũng có ngày tỉnh.
Hắn rất ít khi để ta vào thư phòng của hắn. Có một lần, ta nhìn thấy cửa thư phòng không có đóng, nên muốn vào để tìm hắn.
Trên bàn có bức thư hắn chưa viết xong.
“Ngọc kinh muội muội, thấy chữ như thấy người.”
“Sáng sớm nhìn trời, chiều tối nhìn mây, đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ người”
“Nguyện ta như sao, người như trăng, mỗi đêm cùng nhau chiếu sáng. Trăng dù mờ, sao vẫn sáng.
“Xúc xắc lung linh, đậu tương tư bền vững, mong nhớ tận xương, người biết không.”
….
Ta quỳ rạp xuống đất, chữ trên giấy viết thư không nhiều, nhưng ba hàng chữ tràn ngập ý tương tư thương nhớ, tràn ngập sự yêu thương sâu nặng của hắn, nếu là viết cho ta thì thật là tốt.
Chỉ là, người trong thư kia lại không phải tên của ta, mà là Lạc Ngọc Kinh.
Hoá ra, tính tình của hắn không phải là lãnh đạm, hắn cũng có tình yêu sâu sắc, hắn cũng có một trái tim nồng nhiệt, hắn cũng có nỗi nhớ nhung âm thầm, chỉ là, thứ tình cảm sâu nặng này lại không dành cho ta.
Ta bỗng nhiên nhớ ra, từ trước kia có người đã nhắc lại với ta, Nghiêm Bắc Lục và nữ nhi của Tướng quân là Lạc Ngọc Kinh đã từng là thanh mai trúc mã.
Chỉ tiếc là Lạc Ngọc Kinh theo phụ thân đi biên cương, Nghiêm gia cũng xảy ra chuyện, hai người từ đó mới tách ra.
Sau đó, Lạc lão tướng quân lại bị bệnh qua đời trên đường hành quân, Lạc Ngọc Kinh nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, mang theo quân đội xuyên qua thảo nguyên, vượt qua Đại Mạc, đoạt lại Cửu Châu đã từng đánh mất.
Nghiêm Bắc Lục chưa từng buông bỏ cảm tình ngày xưa, chỉ là cảnh đời thay đổi, cảnh còn người mất.
Hắn không phải là công tử Nghiêm gia cẩm y ngọc thực, Lạc Ngọc Kinh cũng không phải thiếu nữ thiên chân dưới tàng cây gọi hắn là Nghiêm gia ca ca.
Đêm mà Nghiêm Bắc Lục uống say kia, Lạc Ngọc Kinh vừa mới hồi kinh, Hoàng Đế mở một bữa tiệc mừng công dành cho nàng.
Trong bữa tiệc đó, hắn thấy được thanh mai khi xưa, hắn đã tìm thấy Lạc Ngọc Kinh, hắn kể với Lạc Ngọc Kinh về nỗi nhớ của mình, nói với nàng tấm chân tình của mình.
Lạc Ngọc Kinh chỉ nói với hắn một câu: “Nghiêm tướng, Nghiêm phu nhân còn ở nhà chờ ngài.”
Khi đó, ta vì tiếng gọi “Thanh Nhi” kia mà vui vẻ rất lâu, hiện giờ mới nghĩ lại thật cẩn thận, câu đó đâu phải là Thanh Nhi, rõ ràng là Kinh Nhi (2)
_______
(1) Dược thiện: Đồ ăn có tác dụng như thuốc, giống như là thực phẩm chức năng của mình ấy.
(2) Thanh và Kinh đọc gần giống nhau trong tiếng Trung nhé cả nhà!