Lâm Thanh Dao - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nghiêm Bắc Lục sau khi thấy ta phát hiện những lá thư đó thì nổi trận lôi đình, hắn đẩy ta ra, lực mạnh lại bất ngờ khiến cho ta đụng vào góc bàn, sự đau đớn kịch liệt khiến ta suýt khóc.

Hắn lại không thèm để ý tới ta, sốt ruột hoảng hốt mà thu lại những bức thư không phải dành cho ta.

Ta hỏi hắn, vì sao lại đối xử với ta như thế, nếu trong lòng đã có người khác rồi thì cần gì phải cưới ta, hắn lại lạnh lùng mà liếc nhìn ta một cái.

“Nếu không phải vì phần ân tình kia, ta sẽ không cưới ngươi, Ngọc Kinh không có ý định kết hôn. Ta đã cưới ngươi rồi, ngươi cần phải vừa lòng mới đúng, hiện giờ đang làm cái gì, cứ như bà điên vậy!”

Như bà điên… như bà điên…

Ta khó có thể tin được nam nhân trước mặt, chỉ cảm thấy buồn nôn, dường như chưa bao giờ ta thấy rõ hắn, cũng chưa bao giờ nhìn rõ ta.

Hắn lừa ta, cũng lừa bản thân mình.

Nhưng ta chưa bao giờ buộc hắn phải cưới ta, vì sao lại đẩy tất cả mọi thứ lên người ta?

Lâm Thanh Dao ta cũng không phải là người đâm vào tường nam không biết quay đầu, ta có thể cầm được, cũng có thể buông được, chân tình mấy năm nay của ta mang đi cho chó ăn.

Ta viết thư hoà ly, muốn hắn thả ta đi.

Hắn lại xé nát thư hoà ly, lạnh lùng nhìn ta, “Lúc trước, là ngươi dùng ân tình ép ta phải cưới ngươi, hiện giờ lại làm ra dáng vẻ tiêu sái này, muốn cùng ta nhất đao lưỡng đoạn. Ta sẽ không để cho ngươi rời đi, ta đã đồng ý cưới ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn làm Nghiêm phu nhân của ngươi, đừng có vọng tưởng rời khỏi ta.”

Hắn phái người nhốt ta ở một chỗ trong tiểu viện, hạn chế tự do của ta.

Cuối cùng, ta không chịu nổi nữa, uống thuốc độc tự sát.

3.

Hiện giờ, nhìn nam nhân trước mắt, ta đành phải cố gắng chữa thương cho hắn.

Sau khi xử lý tốt miệng vết thương cho hắn, đêm đã khuya, chú thím Trương đã lớn tuổi không thức đêm được mà sớm trở về nhà, ta đóng cửa y quán.

Nghiêm Bắc Lục đã sớm tỉnh, đôi mắt không chớp mà nhìn ta, giống như sợ ta sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

“Miệng vết thương ta đã băng bó cẩn thận rồi, ngày mai ngươi đi đi thôi!”

Ta không tiếp tục quan tâm đến Nghiêm Bắc Lục đang nằm trên giường ở tiền viện, ta lập tức vào hậu viện, lên giường thổi đèn đi ngủ.

Ban đêm, ta ngủ không ngon giấc, mơ thấy bản thân mình giống như lại trở về tới tiểu viện tứ phương, không có chỗ đi, không ai để ý.

Một tiếng gõ cửa đánh thức ta khỏi giấc mộng, ở ngoài viện truyền tới tiếng của Nghiêm Bắc Lục, “Thanh Dao, nàng tỉnh chưa? Ta đã làm cơm rồi, mau tới ăn đi!”

Ta đẩy cửa ra, nhìn thấy Nghiêm Bắc Lục lấy bát đũa từ trên kệ bếp, cười tiếp đón ta ăn cơm.

“Không phải ta bảo ngươi đi rồi sao?”

Nghiêm Bắc Lục lấy cho ta một bát cháo, “Thanh Dao đã cứu ta, ta hắn là nên báo đáp nàng mới đúng.”

Ta nếm một ngụm cháo, “Đừng gọi ta là Thanh Dao, chúng ta không thân quen tới mức đó, ngươi cứ gọi ta là Lâm cô nương là được. Còn nữa, nếu nói chính xác ra, không phải là ta cứu ngươi, mà là thím Trương đã phát hiện ra ngươi, chú Trương đã vác ngươi lại đây, ngươi muốn cảm ơn thì đi cảm ơn bọn họ đi!”

“Nhưng mà… nếu không phải có nàng ra tay, vết thương của ta sẽ không khỏi nhanh như vậy, ta cần phải cảm ơn nàng nhiều nhất.”

Ta cầm bát để lên bàn, “Nếu ngươi muốn cảm ơn, vậy thì thanh toán tiền thuốc và tiền chữa bệnh cho ta đi, tổng cộng là mười lượng hai tiền.”

Hắn dường như bị ta nói mà nghẹn họng, không nói nên lời.

“Sao thế? Ngươi không có tiền, không trả nổi đúng không.”

Hắn vô lực cúi đầu, ta sớm đoán được tình huống này, hiện tại hắn vừa đến kinh thành, lang bạt một đường sao có thể có tiền mà trả ta.

“Nếu ngươi không trả được, vậy thì làm việc vặt cho ta đi, làm đủ một tháng coi như báo ân xong.”

Một tháng sau là đến kỳ thi, đến lúc đó ta cùng hắn vừa kịp thanh toán xong ân oán, hắn làm Trạng Nguyên của hắn, ta tiếp tục mở Tế Thiện Đường của ta.

“Trong viện có đương quy, bạch thuật phải nghiền thành bột, thược dược, ngải cứu phải phơi khô. Đúng rồi, còn có băng vải cùng với máu loãng hôm qua chữa thương cho ngươi còn chưa kịp dọn, nhớ dọn sạch sẽ.”

“Nhưng mà, trên người ta còn có thương tích.”

“Có thương tích thì làm sao, cũng không thiếu tay không thiếu chân, nếu không thể trả tiền cho ta, chẳng lẽ trả giá bằng sức lực cũng không muốn sao? Hay là nói, ngươi định lấy không của ta, phải không?”

Đời, trước, vì hắn bị thương, ta chưa bao giờ để hắn làm việc nặng, nhưng hôm nay, ta cần gì phải đối xử tốt với hắn chứ.

“Ta, ta không phải…” Sắc mặt của hắn phức tạp, ta lại mặc kệ hắn, “Làm việc nhanh lên, lát nữa y quán của ta phải khai trương rồi.”

Trước khi đi, ta lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Đúng rồi!”

Hắn thấy ta xoay người, trong mắt loé lên một tia chờ mong, “Cháo nấu bị cháy, rất khó uống.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo