Lâm Thanh Dao - Chương 20

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ngoại truyện 1 - Lạc Thanh Dương kiếp trước.

Hôm nay cha lại đánh ta.

Đến mức này ư?

Không phải là ta chỉ đánh vỡ một cái bình hoa thôi sao? Thế mà cũng mắng ta đây là một cái đồ cổ, cái gì mà đồ vật giá trị ngàn vàng, cái gì trân bảo ngàn năm khó gặp…

Phiền chết đi được!

Chẳng lẽ một cái bình hoa quan trọng hơn con ruột của ông ấy hay sao?

Đến bây giờ mông ta còn đau nè! 

Phiền chết đi được! Phiền chết đi được! Phiền chết đi được!

Ta muốn bỏ nhà ra đi!

Nhưng mà phải đi đâu dây?

Haizz, tuỳ ý tìm một nơi thâm sơn cùng cốc là được, chỉ có thể là một nơi mà cha ta không tìm thấy ta là được.

Nói đi là đi, ta không quay đầu lại, cưỡi ngựa mà rời khỏi thành, tuỳ ý chọn một ngọn núi rồi chui vào.

Sau này sẽ ở đây luôn, để cha ta ở cùng với bình hoa bảo bối của ông ấy đi đi.

Nhưng mà, trời tối rồi!

Núi rừng sinh cơ dạt dào vào ban ngày, nháy mắt biến sắc.

Những cành cây khúc chiết trở thành lệ quỷ giương nanh múa vuốt, gió nhẹ thổi vào mặt lại giống như tiếng thở dài của cô hồn, tiếng chim sơn ca giữa núi rừng trở thành bùa đòi mạng, sự im ắng nơi không người biến thành tĩnh mịch, như cái xác không hồn…

Chỉ có một vầng trăng treo cao, giúp ta nhìn rõ phương hướng. 

Truyện kinh dị từ trong óc ta suy diễn trở thành hiện thực, dưới ánh trăng, ta lẻ loi mà run rẩy.

Ta rất sợ.

Thật ra ta cũng không dũng cảm chút nào, thật ra ta không lợi hại chút nào.

Ta rất muốn về nhà, ta tình nguyện về nhà để cha ta đánh ta một trận.

Ta sợ quá đi mất!

Ta liều mạng mà chạy về phía chân núi, nhưng mà càng đi lại càng sợ.

Cuối cùng ta cũng nhận ra, ta không tìm thấy đường xuống núi.

Một chiếc dây leo vướng chân làm ta ngã, ta cố sức bò dậy từ trên mặt đất kéo theo thân thể bị thương đi tới một tàng cây.

Nhờ có ánh trăng, ta nhìn thấy bàn tay của mình dính đầy máu tươi. 

Ta kinh sợ, rốt cuộc không ngăn được nước mắt mà khóc, “Huhu, ta muốn về nhà! Cha ơi, tỉ tỉ ơi, mọi người mau tới đây tìm ta đi! Huhuhu, ta không nghịch ngợm gây sự nữa, mọi người mau tìm ta đi…” 

“A, ta tưởng là cô hồn dã quỷ nào khóc lóc ở đây kể lể oan tình cơ, hoá ra là một đứa trẻ.”

Một cô bé cũng không lớn hơn ta là bao đốt đèn lồng xuất hiện trước mặt ta, dùng một đôi mắt tròn xoe vừa cười vừa nhìn ta.

Nhìn nàng giống như tinh linh giữa núi rừng, không phải, nàng nhất định là tiên nữ trên trời.

“Ngươi không phải là một đứa trẻ sao? Còn nói ta!” Ngoài miệng ta nói như thế, nhưng ta quay mặt đi không dám nhìn nàng, chỉ sợ nàng nhìn thấy mặt ta đang đỏ bừng.

“Hahaa.” Nàng giơ tay lau bùn đất trên mặt ta, theo ánh đèn mà xem xét thương tích của ta, “Nếu có sức lực cãi nhau với ta, có nghĩa là vừa rồi ngã không đau đúng không.”

Trên người nàng có một hòm thuốc, mùi rất tươi mát, ngửi thôi đã thấy an tâm rồi.

“Đương nhiên là không đâu, xương cốt của ta rất tốt, cha ta đánh ta nhiều như vậy, ngày hôm sau vẫn sinh long hoạt hổ.” Ta kiêu ngạo nhìn nàng, nhưng khi đối mặt với đôi mắt sáng ngời của nàng, ta lại sửa lại lời nói của mi nfh, “Được rồi, thật ra vẫn hơi đau, nhưng chỉ hơi đau một chút.

Nàng phì cười thành tiếng.

Nàng cười rộ lên rất xinh đẹp, đẹp hơn tất cả những đoá hoa mà ta đã từng thấy. Nhìn nàng tuy nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng trên người lại cõng theo một hòm thuốc rất lớn.

Nàng lấy từ trong hòm thuốc ra băng gạc và thuốc cầm máu đắp lên đầu gối của ta, nàng đắp vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt rất chuyên chú và kiên định.

Nhìn sắc mặt của nàng, ta quên cả đau đớn.

Nàng xử lý tốt miệng vết thương cho ta, sau đó ngồi bên cạnh ta. 

“Nghe lời nói vừa rồi của ngươi, là ngươi bỏ nhà đi sao?”

“Không, không phải!”

Ta không muốn thừa nhận bản thân là vì bị cha đánh nên rời nhà trốn đi, “Ta là… uhm… ánh trăng, đúng rồi, ta tới đây tắm ánh trăng, ánh trăng ở đây rất đẹp, nhìn một cái thật là chói mắt, aizz, mặt trăng thật lớn.”

“Ha ha ha, phơi ánh trăng à, vậy ngươi phơi khá tốt đó nha, phơi đến nỗi bị thương.”

“Ta… thôi được rồi, thật ra là ta muốn rèn luyện người nhà của ta, làm cho bọn họ sớm độc lập một chút.”

“Ha ha ha… đúng rồi đúng rồi, không thể quá chiều chuộng bọn họ đúng không.”

“Đúng đúng!”

Nàng cười đến ngửa tới ngửa lui, ta lại xấu hổ mà muốn tìm một khe đất để chui vào.

“Được rồi, thật ra là ta bỏ nhà đi.”

“Vì sao chứ?”

“Bởi vì ta làm vỡ một cái bình hoa, cha ta suýt chết nữa đã đánh nát mông ta rồi, ông ấy nói cái gì mà trân bảo hiếm có…”

“Chỉ là bởi vì một cái bình hoa ư?”

“Cũng không chỉ đơn giản là cái đó, cha ta cùng với sư phụ dạy võ nghệ cho ta thật sự luôn ghét bỏ ta, bọn họ nói ta không bằng tỉ tỉ của ta, nói ta là đồ ngốc, cái gì cũng không học được. Nếu ta ngốc như thế, đơn giản, ta bỏ nhà đi là được.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo