Lâm Thanh Dao - Chương 21

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nàng cười nói, “Thế thì có gì chứ, ngày nào sư phụ chả nói ta là đồ ngu ngốc, ngay cả phương thuốc cũng không nhớ được. Ông ấy còn nói thu một đồ đệ như ta là ông ấy xui xẻo. Nhưng mà, chẳng phải hiện tại ta có thể xem bệnh trị thương cho người khác đó sao.”

Nàng chỉ vào cái chân bị thương của ta, “Ngươi nhìn xem, ta băng bó rất tốt.”

Nhìn cái chân bị bó giống như củ cải trắng, nàng lại ngượng ngùng mà buông tay “Hehee, chờ một chút, ta khẳng định sẽ bó đẹp hơn.”

Ta không nhịn được cười thành tiếng, nàng thấy ta cười yên lòng, ngồi ở bên cạnh ta “Hiện tại trời tối quá rồi, ngươi lại bị thương, xuống núi không tiện. Chờ đến khi trời sáng chúng ta hãy xuống núi đi.”

“Ở trên núi này cả đêm, ngươi không sợ sao?”

“Trước kia cũng sợ, nhưng mà ở lâu rồi thì quen thôi, ngươi có sợ không?”

Ta lắc lắc đầu, nhưng mà chẳng qua được bao lâu, đành gật đầu.

Nàng nhìn ta, nói, vậy ta hát cho ngươi nghe cho đỡ sợ nhé.

“Được!”

“Tiểu nương tử, chớ có sầu, con đường phía trước rất dễ đi, phong cảnh xinh đẹp ở phía sau.

Tiểu nương tử, đừng lo lắng, hoa trong gương, trăng trong nước, chuyện cũ sẽ bay theo gió.

Yêu thật chậm, hận thật sâu, ào ào nước chảy, gặp mùa xuân, chảy về phía đông

Yêu thật chậm, hận thật sâu, hoa rơi nước chảy, lang quân đang đợi chờ.

Đêm hôm đó, nàng dựa lên người ta, chúng ta ngắm bầu trời đầy sao.

Nhưng ta cảm thấy, đôi mắt sáng ngời của nàng còn loá mắt hơn cả bầu trời đầy sao.

Sau đó, trời đã sáng, ta ở dưới chân núi thấy cha và tỉ tỉ đã tìm cả đêm, cha vừa thấy ta, vội vàng thu lại nước mắt, đánh vào sau lưng ta một cái “Thằng nhóc này, đã chạy đi đâu, con có biết là cha đã tìm con cả một đêm rồi không!”

Ta đi theo cha ta trở về nhà, quay đầu lại nhìn thì nàng đã đi rồi.

Sau này, ta lại thường xuyên chạy vào núi, có đôi khi sẽ gặp nàng, cũng có lúc không gặp.

Lần nào nàng cũng một người cõng theo một hòm thuốc rất nặng, bò lên trên ngọn núi cao cao. Ta cảm thấy nàng rất giỏi, thân hình nhỏ gầy kia thật sự cất giấu một nguồn năng lượng rất lớn.

Có một ngày ta hỏi nàng, sau này muốn làm người như thế nào?

Trong mắt nàng sáng rực lên, mở đường khám bệnh, hành y tế thế, y thư điển tịch, muôn đời lưu danh. 

“Hiện tại ngươi phải thật quý trọng, nếu sau này gặp lại ta, rất có thể sẽ phải xếp hàng.”

“Được!”

Mãi sau, nàng dần dần bận rộn, ta cũng ít khi đi tới ngọn núi kia.

Chúng ta thậm chí còn không kịp hỏi tên của đối phương.

Nếu gặp lại nàng, chỉ hy vọng nàng đã trở thành danh y đương thời. 

….

Ta lại một lần nữa gặp nàng.

Trương nương tử khi sinh sản bị bệnh, sức khoẻ luôn luôn không tốt, ta thường xuyên đến thăm.

Có một lần, ta đã gặp thoáng qua nàng.

Mùi thuốc quen thuộc đánh thức hồi ức của ta, nhìn bóng dáng nàng từ xa, ta hỏi Trương nương tử, đó là ai. 

Trương nương tử nói, “À, đó là Lâm đại phu của Tế Thế Đường. Không chỉ có y thuật cao siêu, mà cũng là một người lương thiện. Lúc nào cũng tới chỗ chúng ta chữa bệnh từ thiện, còn không thu một văn tiền. Nhưng hình như mấy ngày trước nàng gặp chuyện gì đó, y quán đã đóng cửa vài ngày.”

Câu nói tiếp theo ta đã không nghe được nữa, ta chỉ muốn tận mắt nhìn nàng.

Tế Thế Đường ở một góc đường phồn hoa, có rất nhiều người biết danh tiếng mà đến, nhưng ta cũng không vào.

Nhìn từ xa thấy một người ở trong đường viết thứ gì đó, ta chỉ cảm thấy hình như đã từng gặp hắn ở đâu.

Lâm đại phu ngồi ở bên cạnh hắn, ngẫu nhiên sẽ nhìn trộm nam nhân kia một cái.

Ánh mắt kia ta đã quá quen thuộc, trước kia ta cũng nhìn nàng như vậy.

Nam nhân kia luôn luôn đạm mạc xa cách, đôi khi ta thiếu chút nữa không nhịn được mà đánh hắn một đấm “Thằng nhóc nhà ngươi giả vờ cái gì, ngươi muốn tu tiên ư?”

Sau đó, ta tìm hiểu rõ ràng, người kia chính là Nghiêm Bắc Lục, đã từng là thanh mai trúc mã của tỉ tỉ ta. 

Nhưng mà tỉ tỉ của ta cũng không có ý gì với hắn.

Đương nhiên, thằng nhóc này cũng tuyệt đối không xứng, không chỉ là với tỉ tỉ của ta, còn có cả A Dao nữa.

Nhưng mà A Dao dường như rất thích hắn, đầy mắt đầy tim đều là hắn, khiến cho ta cảm thấy vô cùng đau đớn.

Ai…

Một tràng bệnh dịch rất lớn, không ít người mất đi tính mạng.

A Dao lại mang theo một hòm thuốc lớn xuất hiện ở bên trong người bệnh. Thân hình nhỏ gầy kiên định xuyên qua giữa những người bệnh, dịu dàng mà kiên định. 

Mỗi lần cứu người, A Dao đều giống như là phát ra ánh sáng.

Nàng vốn là một người lấp lánh như thế!

……

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo