Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe nói ngoài thành hoa đào đã nở, ta muốn rủ A Dao cùng đi ngắm hoa.
Ta mang theo ngựa do dự ở đầu phố rất lâu, không biết phải mở miệng với A Dao thế nào.
Ai mà biết được A Dao cũng muốn ra ngoài chứ, thật là khéo đúng không.
A Dao bảo ta làm gì ta làm đó, công phu ta học từng ấy năm cũng không phí công. Nhưng mà, ta lại không cẩn thận mà trượt chân.
A Dao lo lắng chạy đến chỗ ta
Rốt cuộc nàng cũng nhớ ra ta, coi như lần này bị thương cũng không phí hoài.
Ta hỏi A Dao về tiểu nhị đáng ghét kia, nghe giọng của nàng, có vẻ như nàng không thích tiểu nhị này lắm.
Trở lại y quán, tiểu nhị kia lại cứ muốn kéo ta từ trên người A Dao.
Thằng nhóc này, sao đáng ghét như thế chứ!
……
Tỉ tỉ của ta đã trở lại, ta nói cho nàng nghe về chuyện của A Dao, nàng cười nói, sau này có cơ hội nhất định phải bái phỏng vị Lâm đại phu này.
……
Trương nương tử làm một bàn đồ ăn, muốn cảm ơn chúng ta.
A Dao cũng sẽ đi!
Ta hồi hộp đứng trước gương nhìn vẻ bề ngoài của mình, chỉ sợ có chỗ nào không phù hợp.
Tỉ tỉ của ta trêu ghẹo ta, chỉ là đi ăn một bữa cơm, lo lắng làm gì?
Haizz, tỉ không hiểu, đi gặp người mình yêu, đương nhiên phải trang điểm đẹp một chút rồi.
A Dao mới biết được ta là đệ đệ của Lạc Ngọc Kinh.
Sau khi nàng nghĩ thật lâu, mới dặn dò ta, về sau nếu cơ thể cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói cho nàng biết.
Tuy không biết nàng vì sao lại nói cái này, nhưng ta rất vui, đó là A Dao đang quan tâm đến ta.
Buổi tối A Dao uống qua nhiều, đi đường cũng ngả nghiêng.
Được rồi được rồi, nàng không uống nhiều, thật ra là ta uống nhiều quá, là ánh mắt của ta luôn lay động.
Ta cõng A Dao trở về y quán, nàng không ngoan lắm.
Nàng vùi đầu trên cổ ta, hơi thở ấm áp chạm vào cổ và vành tai ta.
Ta chỉ cảm thấy ngứa ngáy, vì thế ta bảo A Dao không nên lộn xộn.
Dường như A Dao gặp ác mộng, ta nghe thấy nàng nhỏ giọng khóc nức nở, cảm thấy được nước mắt nóng bỏng rơi lên lưng ta.
Ta hát cho nàng nghe bài hát mà A Dao đã từng hát cho ta nghe trên núi.
“Tiểu nương tử, chớ có sầu, con đường phía trước rất dễ đi, phong cảnh xinh đẹp ở phía sau.
Tiểu nương tử, đừng lo lắng, hoa trong gương, trăng trong nước, chuyện cũ sẽ bay theo gió.
Yêu thật chậm, hận thật sâu, ào ào nước chảy, gặp mùa xuân, chảy về phía đông
Yêu thật chậm, hận thật sâu, hoa rơi nước chảy, lang quân đang đợi chờ.”
……
Ta muốn trả lại cho nàng dũng khí mà nàng đã cho ta.
Khi tới y quán, tên khốn chán ghét kia còn muốn kéo A Dao từ trên người ta xuống.
Ngươi bị mù hay sao, chẳng lẽ không nhìn thấy A Dao đang ngủ rất ngon à?
Ta đặt A Dao lên giường, xoay người vào trong viện cùng với tên khốn kia, ta đánh nhau với hắn một trận, tên khốn kia toàn thân không có mấy lượng thịt, căn bản không phải là đối thủ của ta.
Ngày hôm sau, khi A Dao tỉnh dậy, nhìn thấy ta bị thương trên mặt, nàng rất lo lắng, vội kéo ta, bôi thuốc cho ta.
Tên khốn kia cũng nói là hắn bị thương.
Tuy trên mặt ta bị đánh thâm tím, nhưng mà thằng nhóc kia bị thương nặng, hơn, ta toàn đánh vào bụng và sau lưng, nơi không có ai nhìn thấy.
Hehee, đồ nhóc thối, ta có kinh nghiệm đánh nhau.
A Dao cứ mặc kệ ngươi đó, lêu lêu.
……
Hoàng Đế lệnh cho tỉ tỉ của ta quản lý việc dịch bệnh, ta cũng đi theo bên cạnh A Dao, giúp đỡ nàng.
A Dao luôn làm việc rất nghiêm túc, khi nàng cứu người trị bệnh luôn tản ra một ánh sáng khác.
Cho dù đối mặt với tình thế khó giải quyết như thế, nàng cũng luôn ôn nhu kiên định mà lên chiến trường.
A Dao cảm thấy tỉ tỉ của ta rất lợi hại. Nhưng ta lại cảm thấy A Dao cũng giống tỉ ấy, cũng rất lợi hại.
A Dao chính là người tốt nhất thế giới này.
.
……
Đã hai ngày rồi ta không gặp A Dao.
A Bảo cầm thư mà A Dao để lại, tìm tỉ tỉ của ta, ta mới biết tên khốn Nghiêm Bắc Lục đã nhốt A Dao lại.
Chúng ta đi theo manh mối mà A Dao để lại tìm nàng.
Nhưng Nghiêm Bắc Lục rất gian xảo, hắn rẽ trái rẽ phải nhiều lần mới tới viện của A Dao.
Không có cách nào, ta mang theo Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đi một đường, ngửi lại dấu vết mà A Dao để lại.
Tiểu Bạch, ta cầu xin mày đấy, nhất định phải tìm thấy A Dao.
Tiểu Bạch thật sự tìm thấy viện mà A Dao đang ở.
Tiểu Bạch ngoan, đêm nay sẽ cho mày thêm cơm
Tỉ tỉ của ta đã an bài đầy đủ mọi thứ cho A Dao, nàng phái người giữ Nghiêm Bắc Lục lại.
Nhìn trang phục thị nữ trước mắt, tỉ tỉ của ta do dự mở miệng: “Đệ chắc không? Đệ muốn mặc đồ thị nữ vào viện tìm A Dao à?”
Ta chắc chắn, đã vài ngày không gặp A Dao, ta muốn tận mắt nhìn thấy nàng mới yên tâm được.
Buổi tối, ta nhìn A Dao tự tay đeo khăn voan cho thi thể kia, quá khứ của nàng đã kết thúc, chuẩn bị một khởi đầu mới.
……
Tỉ tỉ tạm thời an trí A Dao ở Thanh Thuỷ Trấn.
Ta vẫn giống như trước, đi bên cạnh A Dao, có thể nhìn thấy nàng rất vui, trên mặt cười càng nhiều.
Thật là tốt, A Dao nên cười thật nhiều.
Ta sắp theo tỉ tỉ ra chiến trường, trước khi ta đi, ta đã tặng cho A Dao chiếc trâm ngọc mà ta đã làm từ lâu.
Ta nói với nàng tấm lòng của ta, nhưng A Dao chần chờ rất lâu, không trả lời ta.
Khi ta đi rồi, A Dao mới đuổi tới, nàng bảo ta phải cẩn thận.
A Dao, ta biết, nàng không cần nói cho ta, ta cũng biết.
Sau này, ta bị quân địch bắn một mũi tên, trên mũi tên kia có độc, ta liều mạng chút sức lực cuối cùng chờ được cứu viện.
Khi ta hôn mê, ta có một giấc mộng.
Ta mơ thấy A Dao khổ sở cả đời, mơ thấy nàng bị giẫm đạp lên chân tình, tự do, cảm xúc và linh hồn.
A Dao, ta muốn cứu nàng, chỉ là cái gì ta cũng không làm được, chỉ có thể nhìn nàng đau khổ chết đi.
Sau đó thật lâu, ta tỉnh, ta gặp được A Dao mà ta ngày đêm mong nhớ, nàng chưa từng trải qua những bi kịch đó.
Ánh mắt của nàng nóng bỏng sáng ngời, cuộc sống của nàng xuất sắc tự do.
Ta ôm chặt lấy A Dao,
A Dao, ta rất nhớ nàng.
Thật may quá, may mà chỉ là giấc mộng.
_____
Ta vẫn phải tiếp tục đánh giặc, ta hỏi A Dao, có đồng ý chờ ta không.
Nàng nhét vào tay ta túi tiền mà nàng đã thêu.
“Lạc Thanh Dương, trái tim ta sẽ theo chàng, nhưng bước chân ta sẽ không dừng lại.”
Ta đặt túi tiền đó trong ngực, đó chính là tình yêu mà A Dao dành cho ta.
Đó là cánh chim ôn nhu của ta, cũng là hộ giáp kiên định mềm mại của ta.
…
Chiến tranh kết thúc, ta thậm chí còn không kịp hồi kinh đã giao tất cả cho tỉ tỉ.
Ta muốn đi tìm A Dao, ta muốn đến gặp A Dao trước ngày thất tịch.
A Dao, ta tới tìm nàng đây.
(Hết)