Lâm Thanh Dao - Chương 22

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nghiêm Bắc Lục muốn cưới A Dao, ta cũng vui cho nàng, có thể gả cho người mình thích, nhất định nàng sẽ vui vẻ.

Hôn lễ của bọn họ đơn giản vô cùng, không có bạn bè khách khứa, không có pháo đốt vang, không có tiệc rượu, không có chúc mừng… Chỉ có một gian hôn phòng, một cây nến đỏ, nhưng ta nhịn không được mà đi nhìn xem, ta muốn nhìn thấy A Dao mặc áo cưới. 

Nàng thật là đẹp, cho dù kiểu dáng đơn giản như thế, nàng mặc vào cũng tươi đẹp đáng yêu.

Nếu người cưới nàng là ta thì thật là tốt biết bao. 

Sau khi nàng thành hôn, ta rất ít khi nghe được tin tức về A Dao.

Nàng hiếm khi ra ngoài, cũng ít khi xã giao, Nghiêm Bắc Lục cũng hiếm khi nhắc đến thê tử này trước mặt người ngoài.

Thật ra ta cũng biết, bọn họ hầu hết đều xem thường A Dao, cảm thấy nàng không xứng với Nghiêm Bắc Lục, cảm thấy nàng chỉ là một cô gái hoang dã. 

Có người ở trên tiệc rượu trêu ghẹo Nghiêm Bắc Lục, nói hắn cưới A Dao thật là ấm ức, A Dao làm sao xứng làm Nghiêm phu nhân.

Ta không nhịn được mà đánh người kia một trận. 

Mẹ nó chứ, A Dao là cô gái tốt nhất tốt nhất trên đời, tên khốn như Nghiêm Bắc Lục sao có thể xứng với nàng.

Ý cười trên mặt A Dao ngày càng ít, mỗi lần ta nhìn thấy nàng, trái tim cũng bị cứa thêm vài cái. 

Sau này, trong một bữa cung yến, ta nhìn A Dao như cái xác không hồn, cảm thấy trái tim ta tan nát. 

Một mình nàng đi đến bên hồ, ta vô cùng sợ hãi, vội vàng đi theo phía sau nàng.

May quá, nàng không có ý định nhảy hồ tự sát.

Chỉ là A Dao khóc rồi, nhìn cây trâm ngọc vỡ vụn, khóc đến mất hồn mất vía

Nàng khóc lóc hỏi vì sao, vì sao trâm ngọc sẽ nát.

Ta luống cuống tay chân mà nhặt lên cây trâm đã vỡ vụn “Trâm này đối với nàng quan trọng lắm sao? Ta biết một thợ thủ cộng rất giỏi, ông ấy nhất định có thể sửa được.”

Chỉ là nàng nói cho ta, “Không quan trọng, không quan trọng chút nào, nó chỉ là một cây trâm ngọc tầm thường nhất, không có châu hoa, không có trang trí dư thừa, nó không có ý nghĩa gì với ta cả, chỉ là nát rồi, nát rồi, không sửa được nữa.”

Hạ nhân tới tìm nàng, nàng đi rồi!

Trước khi đi, ta cầm lấy trâm ngọc vỡ vụn kia, “Ta sẽ sửa, chắc chắn sẽ sửa được, ta sẽ trả lại nó cho nàng.”

A Dao, chờ một chút, để ta mang nó đi sửa.

A Dao chết rồi, nghe nói nàng uống thuốc độc tự sát.

Khi nghe thấy tin tức này, ta đang nhìn chiếc trâm ngọc đã được sửa.

Ta đứng tại chỗ, ngay cả trâm ngọc đâm vào lòng bàn tay cũng không biết.

Nghe nói, sau khi A Dao rời đi, Nghiêm Bắc Lục đã phát điên, hắn mời tất cả ngự y trong cung muốn cứu sống A Dao, chỉ là không thay đổi được gì. 

Hắn lại phát điên tìm di vật mà A Dao để lại, tìm những chứng cứ tình cảm của hắn và A Dao, nhưng lúc sắp chết A Dao đã đốt sạch sẽ những gì liên quan đến hai người bọn họ.

Hắn bắt đầu tìm đủ loai cao nhân, muốn triệu hồi hồn phách của A Dao, nhưng đều thất bại. 

……

Hắn làm rất nhiều hành vi điên cuồng, thậm chí muốn lấy cái chết để tuẫn tình.

Ta chỉ cảm thấy buồn cười, khi sống không quý trọng, khi chết rồi giả vờ thâm tình cho ai xem?

Ta lại muốn lên chiến trường, lúc gần đi, ta tới trước mộ của A Dao.

Phần mộ của nàng không lớn, bốn phía nở khắp một loài hoa nhỏ không biết tên.

Ta đặt trâm ngọc đã sửa xong trước mộ của nàng, lại đặt một chuỗi Phật Châu ở bên cạnh.

Ta nhẹ nhàng hôn lên bia mộ của nàng.

Hiện giờ, ta bắt đầu tin tưởng vào thần linh, ta đi nghe ngóng chùa miếu linh nghiệm nhât,s quỳ gối trước thần phật. 

Ta thành kính cầu nguyện, vì người ta yêu, cầu xin một kiếp sau.

Ngoại truyện 2 - Lạc Thanh Dương kiếp này

Trương nương tử bị vỡ ối, tình hình vô cùng khẩn cấp.

A Bảo nói với ta, đi tìm Lâm đại phu của Tế Thế Đường.

Ta không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể cưỡi ngựa tìm tới Tế Thế Đường.

Hoá ra nàng chính là Lâm đại phu.

Nàng sao vẫn giống trước đây, nhỏ nhỏ gầy gầy, cũng không biết lấy đâu ra sức mà cõng theo cái rương nặng như thế.

Ta ôm lấy eo nàng, trong lòng nghĩ “Rõ ràng bản thân mình là đại phu, còn ăn ít như vậy sao?”

Ài, không đúng, hiện tại là lúc nghĩ đến những việc này sao? Trương nương tử còn chờ chúng ta đó.

Ta cùng với A Bảo ở ngoài viện nôn nóng đợi rất lâu, cho đến khi nghe được là mẹ con bình an, mới cuối cùng thở ra.

Ta đem điểm tâm đến cho A Dao, bận rộn lâu như thế, nàng nhất định mết chết rồi. 

Thật ra là ta lừa nàng, điểm tâm kia căn bản không phải của Tụ Phương Trai, là ta tự làm.

Vốn là định đưa cho A Bảo, nhưng trẻ con đói một chút cũng chả có chuyện gì.

Này này, Tiểu Bạch, sao mày lại đây? Vừa rồi không phải đã ăn cơm rồi sao? 

A Dao mệt chết rồi, chưa nói được mấy câu đã dựa vào lan can mà ngủ.

Ta ngồi bên cạnh nàng, ôm Tiểu Bạch trong lòng nàng ra ngoài.

“Shh… nhỏ giọng tôi, đừng đánh thức A Dao.”

……

Ta bắt đầu cả ngày chạy tới Tể Thiện Đường, ta muốn gặp A Dao nhiều hơn một chút.

Chỉ là, Tể Thiện Đường có một tiểu nhị vừa nhìn đã thấy ghét.

Hắn luôn muốn đuổi ta đi, nhưng A Dao lại không muốn đuổi ta đi.

Đương nhiên, chắc chắn không phải là bởi vì ta cho bạc đâu.

Hahaa, ngươi không có cách nào phải không? 

Nhưng mà dường như A Dao không nhớ ta.

Không sao, tương lai còn dài!

……

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo