Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói thật, đây chính là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nhớ tới ký ức kiếp trước, ta hơi sững sờ trong nháy mắt.
Bên ngoài đồn đãi sôi nổi, Lạc Ngọc Kinh là một nữ la sát mặt mũi hung tợn, một thanh đao giết địch không lưu một phiến giáp.
Nhưng nữ tử trước mắt, tóc được buộc phía sau đầu bằng mấy chiếc trâm gỗ, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, có lẽ bởi vì hàng năm bên ngoài đánh giặc, làn da của nàng có một màu nâu rám khoẻ mạnh, cho dù là một bộ váy lụa màu tím nhạt cũng khó có thể giấu nổi nét anh khí giữa mày của nàng.
Lạc Ngọc Kinh thi lễ với ta, “Lâm cô nương, Trương nương tử sinh sản suôn sẻ cũng nhờ có ngài, xin nhận một lạy của Ngọc Kinh.”
Ta lập tức đưa tay ra đỡ nàng, “Lạc tướng quân đừng đa lễ, y giả nhân tâm, các tướng sĩ đóng giữ chiến trường, có thể cứu gia quyến nhà bọn họ cũng coi như ta bỏ ra chút sức lực nhỏ bé.”
“Lâm cô nương, ta chịu sự gửi gắm của Trương Đại ca, vẫn luôn coi Trương nương tử như thân nhân, hiện giờ, ngài cứu Trương nương tử chính là đã cứu ta, sau này có yêu cầu gì cần hỗ trợ, cứ việc tới tìm ta.”
Nàng còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói khác cắt ngang.
“Tỉ, đệ về rồi, A Dao tới chưa?”
Giọng nói của Lạc Thanh Dương truyền tới.
Tỉ? Ta hồi tưởng lại câu nói Lạc Thanh Dương trong miệng Lạc Ngọc Kinh.
Lạc Thanh Dương, Lạc Ngọc Kinh.
“Thanh Dương, à không, Lạc Thanh Dương là đệ đệ của ngươi ư?”
“Đúng vậy, là thân đệ đệ.”
9.
Lạc Thanh Dương đẩy cửa đi đến, ta nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi không nói cho ta ngươi là đệ đệ của Lạc Ngọc Kinh?”
Hắn hơi xấu hổ, “Nàng cũng không hỏi”
Đệ đệ của Lạc Ngọc Kinh…
Ta bỗng nhiên nhớ ra, kiếp trước, ta đã từng chạm mặt với Lạc Thanh Dương một lần.
Khi đó, Nghiêm Bắc Lục đã nhốt ta ở trong viện kia rất lâu.
Đêm trung thu năm đó, Hoàng Đế mở cung yến để khoản đãi quần thần, còn yêu cầu chúng thần mang gia quyến tới.
Cuối cùng hắn cũng mang ta ra ngoài, khiến cho ta có được một lần thở dốc.
Ta ở trong viện kia đã rất lâu, lâu đến nỗi chết lặng, lâu đến nỗi không còn chút sinh khí nào.
Nhưng đối với một người mất đi tự do, cho dù là một cơn gió thổi cũng đủ cho máu của nàng sôi trào.
Nghiêm Bắc Lục biết ta không trốn được, cho nên không phái người trông coi bên cạnh ta.
Hiếm khi ta không có người theo dõi, ta mới đi dạo một mình trong cung đình lớn như vậy. Hoàng Cung rất rộng, rộng đến nỗi ta không nhìn tới cuối.
Ta không tìm thấy đường, cũng không biết về sau đi con đường nào.
Cứ như thế, chậm rãi đi vào ven hồ, hồ rất nông, không chết được người.
Ta nhìn thấy bóng của ta trên mặt hồ, cùng với trang sức tinh mỹ trên tóc, mặc quần áo quý giá đẹp đẽ quý giá, nhưng trong mắt lại yên tĩnh như chết rồi.
Một con cá nhỏ nhảy lên từ mặt hồ yên tĩnh, đánh nát bọt nước trên mặt hồ, cũng đánh thức ta khỏi sự tĩnh lặng dài lâu này.
Ta nhấc người định rời đi, nhưng lại có người túm chặt ta ở phía sau.
“Cô nương, hồ nước rất lạnh, phải cẩn thận.”
Ta quay đầu lại vội vàng giải thích: “Ta không hề muốn tự sát, hơn nữa, hồ nước này cũng nông quá, không chết người được.”
Hắn kéo ta cách xa hồ nước, phủi bùn đất trên người ta, miệng không ngừng khuyên giải an ủi, “Người sống một đời không dễ dàng, ngươi ngàn vạn lần không nên chết. Sinh mệnh quý giá như vậy, phải cố gắng đấu tranh vì những gì mình yêu thích mới được.”
Sắc trời đã tối, ta không nhìn rõ dung mạo của hắn, cũng không để ý đến lời nói của hắn, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất.
Trên mặt đất nằm một chiếc trâm ngọc vỡ vụn, đó là chiếc trâm ngọc mà ta quấn lấy Nghiêm Bắc Lục đòi hắn mua cho.
Hắn cũng nhìn thấy, nói, “Chắc là vừa rồi ta tóm ngươi mà rơi xuống, trâm ngọc xinh đẹp như vậy vỡ mất rồi.”
Ta ngồi xổm xuống, nhìn chiếc trâm ngọc vỡ vụn, chia năm xẻ bảy, có lẽ không sửa được nữa.
“Vì sao?” Trong miệng ta lẩm bẩm nói, trong mắt không biết từ khi nào đã đầy nước mắt, “Vì sao sẽ vỡ chứ?”
Hắn nhìn thấy ta khóc, chân tay luống cuống mà nhặt lên cây trâm vỡ vụn, “Trâm này rất quan trọng đối với ngươi sao? Ta biết một thợ thủ công rất giỏi, ông ấy nhất định có thể sửa lại.”
“Không quan trọng, không quan trọng chút nào. Nó chỉ là một chiếc trâm ngọc bình thường nhất, không có châu hoa, không có trang trí dư thừa, với ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là một cây trâm ngọc tầm thường nhất, chỉ là nó vỡ rồi, vỡ rồi thì không lành lại được!”
Khi bọn hạ nhân tới tìm ta, ta không để ý tới hắn nữa, xoay người rời đi.
Trước khi đi, nghe thấy hắn ở phía sau kêu lên, “Ta sẽ chữa lành, nó vẫn sửa được, ta sẽ trả nó cho ngươi.”
Không cần, bởi vì ta đã quyết định xong rồi.
Buổi tối hôm đó, trước mặt hồ bình tĩnh, ta đã quyết định xong rồi.
Ta nghĩ, ta phải rời khỏi địa ngục này.
Chỉ là trước khi chết, ta hỏi thân phận của người kia, hạ nhân nói cho ta, người đó là đệ đệ của Chinh Bắc đại tướng quân Lạc Ngọc Kinh.
Sau đó, ta uống thuốc độc tự sát.
Chỉ là nghe nói, đệ đệ của Lạc Ngọc Kinh sau khi ta chết không lâu cũng rời khỏi nhân gian.