Lâm Thanh Dao - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sau đó, ta thường xuyên gặp hắn ở đây, bị cha hắn đánh cho mặt mũi bầm dập.

Nói như thế, Thanh Dương được coi là người bệnh đầu tiên của ta đó.

Thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, nhưng chiếc khăn kia vẫn cứ sạch sẽ ngăn nắp, xem ra Thanh Dương vẫn luôn bảo quản cẩn thận.

“Thời gian đã qua lâu như thế, không ngờ ngươi còn giữ chiếc khăn này.”

Hắn giống như ngượng ngùng, “Ta muốn giữ lại làm kỷ niệm.”

“Nhưng mà, ta nhớ là trước kia ngươi lùn hơn ta một cái đầu, hiện giờ…” Ta nhìn chàng trai cao lớn trước mặt, không chỉ là thân cao, mà chỗ nào cũng to lên.”

“Hehee, nam nhân mười tám tuổi cũng phải thay đổi chứ sao.”

Hắn giơ tay ra kéo ta đến bên cạnh, “Ta mệt quá, chúng ta ngồi nghỉ ở đây một chút.”

“Được rồi.”

“A Dao, nàng còn nhớ không? Lúc đó chúng ta cũng ngồi cùng với nhau thế này, nàng bảo với ta, sau này nàng muốn trở thành danh y như Biển Thước Hoa Đà, hành y tế thế, danh dương thiên hạ.”

“Đúng vậy, hiện giờ cũng coi như có chút danh tiếng, ngươi lên phố hỏi thăm đi, danh hào của Lâm Thanh Dao ta không phải là rất nổi tiếng hay sao?”

“Nàng nói đúng, ai mà không biết Lâm đại phu của Tế Thế Đường chứ, diệu thủ hồi xuân, Hoa Đà tái thế.’

Ta vẫy vây tay.

“Haizz, khiêm tốn một chút!”

Hắn lại hướng về phía trước nâng tay lên.

“Kiêu hãnh lên, kiêu hãnh lên, nàng chính là lợi hại như thế đó!”

Ta bị hành vi của hắn chọc cười, hắn nhìn ta cười đến ngửa tới ngửa lui, bỗng nhiên thay đổi chủ đề.

“Nhưng mà, A Dao, ta vẫn luôn muốn hỏi, tiểu nhị ở y quán của nàng có quan hệ gì với nàng thế? Ta cứ cảm thấy đã từng gặp hắn ở đâu đó, hơn nữa, ta cảm thấy hắn rất kỳ lạ, chỗ nào cũng kỳ lạ, đặc biệt là ánh mắt của hắn khi nhìn nàng, giống như là rắn độc ấy.”

Ta ngẩn người, nói, “Oan nghiệt kiếp trước mà thôi, thôi được rồi, hái thuốc xong rồi, phải trở về thôi.”

“A Dao, ta không đứng dậy nổi, nàng đỡ ta một chút.”

“Ta là đại phu, ngươi có việc gì hay không ta nhìn là biết.”

Mặt hắn ỉu xìu, có vẻ rất đáng thương, “A Dao, ta thật sự rất đau.”

Haizz, thôi được rồi.

Ta vươn tay về phía hắn, hắn thuận thế dựa lên người ta, ta cứ như thế đỡ hắn trở về thành, còn chưa đến y quán đã thấy bóng dáng của Nghiêm Bắc Lục.

Hắn nhìn về phía Thanh Dương đang dựa vào người ta, sắc mặt khó coi trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục trở lại.

“Thanh… Lâm cô nương, cuối cùng nàng cũng trở về rồi, hắn bị sao thế?”

“Ngươi mù à, không nhìn thấy ta bị thương hay sao?”

Nghiêm Bắc Lục âm thầm cắn răng, dùng sức túm lấy Thanh Dương đang dựa lên người ta, “Nếu bị thương, để cho ta nâng đi!”

Thanh Dương ném tay hắn ra: “Không cần không cần.”

Hai người ngươi tới ta đi mà lôi kéo

Ta không để ý tới bọn họ nữa, xoay người về phòng nghiên cứu phương thuốc.

8.

Đã nhiều ngày trên đường dường như rất là náo nhiệt, chú Trương nói cho ta biết là Chinh Bắc đại tướng quân Lạc Ngọc Kinh khải hoàn hồi triều.

Lạc Ngọc Kinh..

Nói đến, cho dù là kiếp trước hay là hiện tại, ta đều chưa từng gặp Lạc Ngọc Kinh.

Ký ức của kiếp trước lại lôi cuốn ta, ta cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, chú Trương còn nói bên tai.

“Lạc Ngọc Kinh thật là lợi hại, hàng năm nàng đi theo Lạc Lão tướng quân lên chiến trường, Năm đó, Lạc Lão tướng quân chết bệnh, nàng mang đại đao của phụ thân, mang theo đại quân giết đến Hiệp Thạch Cốc, hiện giờ lại thu phục phần Cửu Châu đã mất. Ai da, nếu sau này ta cũng có một nữ nhi như vậy thì thật là tốt.

Ta xếp lại phương thuốc đã viết, lại dặn dò vài câu.

Quay đầu nhìn Nghiêm Bắc Lục đang sao chép phương thuốc, hiện giờ y quán này của ở đâu cũng nói chuyện về Lạc Ngọc Kinh, hắn lại giống như không nghe thấy, chỉ vùi đầu sao chép phương thuốc.

Ta nghĩ, hắn đơn giản là cảm thấy bản thân mình hiện tại không xứng để xuất hiện trước mặt thanh mai, muốn sau khi thi đỗ công danh mới xuất hiện trước mặt nàng.

Mặt trời sắp xuống núi, ta bảo Nghiêm Bắc Lục đóng cửa sớm.

Trước đó vài ngày, Trương nương tử vì cảm ơn ta, cố ý mời ta đến nhà nàng ăn cơm.

Ta lấy ra lễ vật đã chuẩn bị trước rồi lên đường, còn chưa tới cửa nhà Trương nương tử, Tiểu Bạch đã nhào về phía ta.

Ta ôm được Tiểu Bạch, nhìn thấy từ xa trong viện có một bóng dáng đang bận rộn, ta tưởng là Thanh Dương, vì thế phủi tay mà chào hỏi hắn, “Thanh Dương? Lạc sao không buộc Tiểu Bạch vào, để nó chạy ra ngoài.”

Thân hình người kia dừng lại một chút, “Thanh Dương? Lạc Thanh Dương hả, hắn đi mua rượu chưa về.”

Đó là giọng nữ, không phải Thanh Dương, ta vội vàng tới gần người nọ xin lỗi.

Trương nương tử và A Bảo nghe thấy tiếng ta, vội vàng đi từ trong phòng ra, “Lâm đại phu, ngài rốt cuộc cũng tới rồi.”

A Bảo tới ôm chặt lấy ta, “Thanh Dao tỉ tỉ, tỉ tới rồi, đệ xin giới thiệu với tỉ một chút, vị tỉ tỉ này chính là Lạc đại tướng quân Lạc Ngọc Kinh nổi tiếng. Lạc tỉ tỉ, vị này chính là Lâm đại phu Lâm Thanh Dao, chính là tỉ ấy đã đỡ đẻ cho mẹ đệ.”

Lạc Ngọc Kinh?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo