Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.


Tôi bị cắm sừng.


Mà kẻ thứ ba lại là con bạn cùng phòng thích diễn vai trà xanh – Kiều Lộ Lộ.


Tối bị chia tay, Kiều Lộ Lộ ôm hoa và bánh nhỏ về ký túc xá.


Thấy mắt tôi bốc lửa, cô ta giả vờ đáng thương.


“Tang Dư à, mình không cố ý giành bạn trai cậu đâu, là anh Cố Thần chủ động nói với mình là đã chán cậu rồi… cậu không giận thật chứ?”


Thấy chưa, thấy chưa? Cái kiểu nói chuyện đậm mùi trà này, không biết còn tưởng tôi là người cướp bạn trai của cô ta đấy.


Hai đứa bạn cùng phòng còn lại từ lâu đã ngán ngẩm cô ta, nghe xong liền muốn lên tiếng bênh vực tôi, mắng cho cô ta một trận.


Tôi kịp thời giữ tay đứa bạn định tuôn ra một tràng, quay sang nhìn Kiều Lộ Lộ đang hả hê chờ đợi, tôi khẽ mỉm cười.


“Hình như cậu hiểu sai rồi đấy.” Tôi lấy điện thoại ra, đưa đoạn chat giữa tôi và Cố Thần ra trước mặt cô ta: “Là tôi chia tay anh ta. Đồ tôi không cần nữa, cậu thích thì cứ lấy.”


Mặt Kiều Lộ Lộ xanh mét ngay tại chỗ.


Tôi chẳng buồn nhìn cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của cô ta nữa, xách túi rời khỏi ký túc xá.


Bạn cùng phòng biết tôi vừa thất tình, lo tôi xảy ra chuyện, vội hỏi: “Tang Dư, cậu đi đâu thế?”


Tôi nghĩ một lát, đáp: “Đi tìm chút niềm vui.”


2


Tôi đi tìm niềm vui thật.


Ra khỏi cổng trường, tôi bắt taxi đi thẳng đến căn hộ thuê ngoài trường của Cố Thần.


Cố Thần hơn tôi một khóa, hiện đang học năm hai cao học, để tiện thực tập nên anh ta thuê nhà ở ngoài.


Trước kia anh ta từng mời tôi qua vài lần, tôi đều khéo léo từ chối.


Dù chưa từng đến, nhưng tôi biết địa chỉ.


Tới cửa, tôi bấm mật mã Cố Thần từng đưa, cửa lập tức mở ra.


Tôi bước vào, bật đèn nhìn quanh một vòng — kệ giày ở cửa là tôi mua cho anh ta, áo khoác phơi ngoài ban công là tôi chọn, trên kệ tivi là chiếc mũ bảo hiểm anh ta quý như mạng… Không sai, đúng là nhà anh ta rồi.


Lúc này chắc anh ta vẫn còn tăng ca ở công ty, tôi xắn tay áo lên, lấy cây kéo mua ở cổng khu nhà ra, bắt đầu hành động phá hoại.


Quần áo giày dép của anh ta, c ắt!


Chiếc mũ bảo hiểm anh ta yêu quý nhất, đ ập!


Vừa đ ập tôi vừa nhớ lại những chuyện từng trải qua với anh ta.


Tôi thật lòng từng thích anh ta, lúc trước anh ta theo đuổi tôi suốt một năm trời, tôi mới đồng ý quen. Ai ngờ chưa được một năm đã thay lòng.


Mà lý do thay lòng cũng đơn giản… đầu anh ta toàn mấy suy nghĩ b ậy b ạ, cứ muốn k éo tôi về nhà làm chuyện đó thôi.


Hôn thì tranh thủ s ờ tay m ò chân.


Tôi thuộc kiểu khá truyền thống, mấy lần đều từ chối.


Từ chối nhiều quá, anh ta bắt đầu cáu, còn chơi ch iêu tr ò d ụ d ỗ k ích th ích tôi bằng câu: “Vì em không yêu anh nên mới không chịu.”


Do sự khác nhau về quan điểm, tôi với anh ta ch iến tr anh lạnh nửa tháng.


Kiều Lộ Lộ, vốn luôn có ý với Cố Thần, nhân lúc ấy ra tay.


Không rõ bọn họ d ính nhau từ khi nào, tôi thấy bạn chung của chúng tôi đăng story, Cố Thần đang uống r ượu trong quán b ar, bên cạnh là Kiều Lộ Lộ, hai đứa còn nắm tay nhau.


Thấy vậy tôi lập tức ch ia t ay.


Tôi mới nói ch ia t ay được nửa ngày, Kiều Lộ Lộ đã công khai với anh ta rồi.


Tôi nghĩ đến tình cảm, người ta thì chỉ nghĩ đến lên gi ường.


Càng nghĩ tôi càng thấy ch ua ch át, vừa đ ập vừa rơi nước mắt.


Tôi lao vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra bắt đầu c ắt. C ắt hăng quá, tay tôi còn bị sượt đến chảy m á u mà không hay biết.


Đúng lúc tôi moi được cái qu -ần l- ót đỏ từ trong ngăn  kéo, đang c ắt hăng say thì… Có người từ bên ngoài bước vào.


3


Nghe tiếng động, tôi quay đầu lại, thấy có một chàng trai lạ đứng ở cửa phòng. Nhìn quen quen, nhưng chắc chắn không phải Cố Thần.


Anh cao hơn Cố Thần một chút, dáng người gầy gò săn chắc, vai rộng eo thon, lông mày sắc như kiếm, ánh mắt sáng như sao, khoác trên người áo khoác mô-tô màu đen viền đỏ.


Tôi nhận ra là Lâm Duệ Chu, bạn học cùng lớp với Cố Thần… là cậu ấm nhà gi àu n ổi t iếng, đồng thời cũng là hotboy của khoa.


Tôi từng gặp anh một lần trong tiệc sinh nhật Cố Thần.


Lòng tôi th ắt lại, khẽ nấc lên một tiếng vì đang khóc, nhất thời không biết nên nói gì.


Ngược lại thì anh bình tĩnh hơn, liếc nhìn tôi một cái, lại liếc cái qu -ần l- ót đỏ còn đang cắt dở trên tay tôi.


Khóe môi anh giật giật, hơi nhíu mày, giọng nói như đang cố nhịn cơn giận.


“Cái qu -ần l- ót trên tay cô…” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Là của tôi.”


Tôi: “…”


Lúc này tôi mới hoàn hồn, nhìn xung quanh một lượt.


Ga giường, chăn gối, bàn máy tính, cách bài trí, cả quần áo trong tủ — quả thật không giống phong cách của Cố Thần.


Hồi nãy tôi nổi điên lên, cộng thêm năm nay đúng là năm tuổi của Cố Thần, thấy cái qu -ần l- ót đỏ là tôi lập tức cho rằng đồ của anh ta.


Xong rồi, gây họa rồi.


Tôi vừa buông thứ trên tay xuống vừa sụt sịt nói với Lâm Duệ Chu: “Xin, xin lỗi anh, đàn anh Lâm Duệ Chu… Em tưởng đây là nhà của Cố Thần… Huhuhu… Tại anh ta cắm sừng em, huhuhuhu… Em chỉ muốn cắt hết mấy món quà em từng tặng thôi…”


Lâm Duệ Chu nhìn đống bãi chiến trường dưới đất, nghiến răng nghiến lợi bước lại, giật lại cái qu -ần l- ót đỏ bị tôi cắt tới chỉ còn mỗi một mẩu vải.


“Phòng của cậu ta ở bên cạnh.”


Có lẽ vì bị người lạ khác giới cầm nhầm… qu -ần l- ót của mình, tai anh đỏ bừng cả lên.


Chia tay với Cố Thần, tôi cũng chẳng đau khổ gì mấy, chỉ là lúc này cảm xúc bộc phát, không kìm lại được nên cứ khóc mãi không ngừng.


“Hu hu hu, xin lỗi đàn anh… những món đồ này bao nhiêu tiền, em đền hết, đắt quá thì em trả góp cũng được…”


Lâm Duệ Chu chẳng nói gì, cúi xuống nhặt từng mảnh qu -ần l- ót dưới đất, nhét hết vào dưới chăn của mình rồi mới quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt lại dừng ở bàn tay tôi.


“Chỉ là chia tay thôi mà, khóc đến mức này? Đến cả tay bị thương cũng không nhận ra à?”


Nghe anh nói, tôi mới phát hiện nãy giờ lo cắt đồ bằng kéo, bị cứa trúng tay lúc nào không biết.


Giờ phút này, cả mu bàn tay tôi đẫm máu, đỏ gần bằng màu cái qu -ần l- ót kia.


Tôi không hiểu sao lại nổi điên, còn nức nở nói:


“Hu hu hu, xin lỗi… em tưởng là… cái qu -ần l- ót bị ra màu…”


Lâm Duệ Chu: “…”


Mặt anh càng đen hơn, nghiến răng khen khét nói:


“Quần áo tôi mặc đều là đồ cao cấp! Không có chuyện ra màu!”


4


Mặt Lâm Duệ Chu đen như đáy nồi, kéo tôi ra khỏi phòng anh.


Tay tôi vẫn đang chảy máu, anh nắm lấy cổ tay tôi, lòng bàn tay anh cũng bị máu tôi nhuộm đỏ.


Anh ấn tôi ngồi xuống ghế sofa: “Ngồi đó!”


Rồi xoay người lục tủ tìm băng gạc với dung dịch sát trùng.


Anh cầm đồ đi tới trước mặt tôi, tôi ngoan ngoãn chìa tay ra nhận:


“Cảm ơn đàn anh.”


Anh nhíu mày, khựng lại một chút nhưng vẫn đưa cho tôi.


Tôi ngồi đầu bên này ghế sofa, vụng về tự mình sát trùng.


Lâm Duệ Chu thì ra tủ lạnh lấy lon bia lạnh, ngồi đầu bên kia ghế, lặng lẽ uống.


Cảm xúc tôi giờ cũng dần ổn định lại, nhưng đầu ngón tay vẫn run, lúc chấm cồn sát trùng vô tình làm đổ cả chai.


Chai cồn đổ ướt cả thảm, đúng là thảm họa.


Tôi lén lút nhìn sang anh, lí nhí:


“Xin lỗi…”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo