Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Duệ Chu mắt trầm xuống, không nói gì, chỉ lặng lẽ lôi ra thêm một chai khác.
Anh ngồi xuống trước mặt tôi, giật lấy tăm bông trong tay tôi, chấm cồn sát trùng:
“Đưa tay đây.”
Tôi ngoan ngoãn chìa tay.
Cồn vừa chạm vào vết thương, đau đến mức tôi hít một hơi lạnh.
Lâm Duệ Chu khẽ hừ một tiếng:
“Không hiểu nổi mấy người các cô nghĩ gì. Yêu đương cái kiểu gì mà đau đớn sống chết thế, thật sự không buông được à?”
Tôi bĩu môi: “Là em không nuốt nổi cục tức này…”
Anh cúi đầu băng bó cho tôi:
“Ồ, thế thì cũng là chưa buông được thôi.”
Tôi vừa định mở miệng giải thích là tôi mới là người đá Cố Thần, thì bên ngoài vang lên tiếng động.
Tôi quay đầu lại, tên khốn nạn Cố Thần ấy xuất hiện trước cửa.
Anh ta nhìn thấy tôi thì sững người, rồi nhìn xuống mớ hỗn độn dưới đất, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Vẻ ngạc nhiên trên mặt anh ta nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ.
Mặt mày anh ta tối sầm đi về phía tôi:
“Tang Dư, anh biết chia tay xong đã công khai liền là anh sai, nhưng em cũng không cần chạy đến nhà anh đập phá thế chứ?”
Dù đang rất tức giận, tôi vẫn biết rõ sức đàn ông hơn phụ nữ, huống hồ bây giờ tôi đang ở nhà anh ta, lại còn có cả bạn cùng phòng của anh ta nữa.
Thấy anh ta nổi cơn thịnh nộ, tôi cũng hơi sợ.
Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào anh ta:
“Anh tự nhìn đi, tôi đập toàn là những thứ tôi tặng anh!”
Anh ta biết mình sai nhưng vẫn lớn tiếng quát tôi:
“Dù là em tặng thì cũng không nên làm vậy. Em thật sự chẳng còn chút tình nghĩa nào sao?”
Nghe xong tôi bật cười:
“Anh cắm sừng tôi, còn nói tôi không có tình nghĩa? Cố Thần, anh không thấy nực cười à?”
Lời tôi nói rõ ràng đã đâm trúng chỗ đau của anh ta, mắt anh ta trợn lên đầy phẫn nộ, còn định bước tới gần tôi.
Lâm Duệ Chu đang ngồi giữa tôi và Cố Thần, vì tôi với anh ta đều đứng nên vừa rồi chẳng ai để ý đến anh.
Nhưng đúng lúc Cố Thần định xông tới, anh đột ngột đứng dậy.
Anh cao hơn cả tôi và Cố Thần một cái đầu, vừa đứng lên đã tạo nên một áp lực vô hình.
Anh đứng chắn giữa chúng tôi, vẻ mặt lạnh lùng, không hề tỏ ra thiên vị bên nào.
Anh chỉ nói: “Tôi mệt rồi, muốn cãi thì ra ngoài cãi, tôi không muốn xem cái vở chia tay của mấy người yêu nhau.”
Tuy Cố Thần là một tên cặn bã, nhưng vẫn khá nể mặt Lâm Duệ Chu, nên cũng không cãi thêm gì.
Tôi hừ lạnh một tiếng, xách túi lên, nhìn Cố Thần mà nói:
“Đừng có tưởng anh là cái gì ghê gớm. Tôi đến đập đồ chỉ để cho anh biết rằng loại người như anh thì tôi đây không thèm!”
Nói xong, tôi xách túi bỏ đi luôn.
Mười một giờ đêm, Bắc Kinh vẫn còn đang tắc đường như thường lệ.
Tôi đứng ven đường gọi xe, nhìn màn hình hiển thị còn 67 người đang xếp hàng trước mình, bắt đầu cân nhắc hay là quẹt xe đạp công cộng đạp về trường cho rồi.
Nhưng nhìn lại tay mình đang được băng bó như bánh chưng…
Quả nhiên, con gái khi đã động lòng thì đến tay lái xe đạp cũng không vững nổi.
5
Đúng lúc tôi đang buồn bực, một chiếc Mercedes-Benz dừng lại trước mặt tôi.
Cửa kính hạ xuống thì khuôn mặt của Lâm Duệ Chu cũng hiện ra.
Phản xạ đầu tiên của tôi là: Chắc anh định ra ngoài.
Thế nên tôi chỉ cười với anh:
“Chào đàn anh~, anh xem chỗ đồ trong phòng anh hết bao nhiêu tiền, em đền anh nha.”
Không ngờ anh chỉ liếc tôi một cái, nhàn nhạt nói:
“Lên xe đi.”
Tôi: “…”
Thấy tôi còn đứng đực ra đó, anh lại nói:
“Chỗ này khó gọi xe lắm. Tôi cũng đang tiện đường về trường, có muốn đi nhờ không?”
Đương nhiên là… quá tốt còn gì nữa!
Tôi ôm túi, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.
“Cảm ơn đàn anh~”
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ khởi động xe.
Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở. Anh cũng không mở nhạc, khiến tôi hơi lúng túng, chỉ biết cúi đầu nghịch điện thoại, hết mở app này rồi nhảy sang app khác, giả vờ bận rộn lắm.
Đột nhiên anh mở miệng:
“Tôi chỉ về nhà lấy ít đồ, tối nay sẽ ngủ lại trường. Tiện thể chở cô luôn.”
Tôi “ồ” một tiếng, lập tức hiểu ý anh.
Lâm Duệ Chu ở trường rất được săn đón, nhiều nữ sinh bày đủ trò để tiếp cận anh.
Từng có tin đồn có cô em năm dưới giả vờ bị lưu manh chọc ghẹo ngay trên đường anh đi học để gây sự chú ý nữa cơ mà.
Anh giải thích vậy, chắc là sợ tôi hiểu nhầm.
Cũng đúng thôi, người nổi tiếng mà, hiểu mà hiểu mà.
Tôi gật đầu lia lịa:
“Anh yên tâm! Em nhất định không nghĩ lung tung đâu!”
6
Anh lái xe đưa tôi về tận ký túc xá.
Lúc tôi xuống xe, anh đưa cho tôi một chai cồn sát trùng và cuộn băng gạc mới.
“Cầm lấy, để ở nhà tôi chướng mắt.”
Tôi “ồ” một tiếng, nhận lấy.
Anh cũng không đợi tôi lên ký túc, mà lái xe đi luôn.
Đúng là như lời đồn, cậu ấm nhà giàu tính tình quái gở.
Về đến ký túc, không thấy Kiều Lộ Lộ đâu, nghe bảo là Cố Thần gọi điện kêu cô ta ra ngoài.
Các bạn cùng phòng thấy tôi bị thương, đồng loạt hét:
“WTF? Cậu đi đánh nhau với ai à?”
Tôi thở dài:
“Đừng nhắc nữa. Tuy xả được cục tức… nhưng cũng gây thêm rắc rối rồi.”
Tôi đặt túi xuống, bỗng nhớ đến đống qu -ần l- ót tôi cắt ban nãy…
Quay đầu nhìn cô bạn cùng phòng đã có bạn trai, tôi nghiêm túc hỏi:
“Bảo bối ơi, cậu hỏi giúp tôi với… nếu muốn tặng qu -ần l- ót cho con trai thì nên chọn hãng nào thì ổn? Giá cả không thành vấn đề, quan trọng là phải xịn.”
7
Hôm sau, tôi nghe ngóng được tin Lâm Duệ Chu đang học ở thư viện.
Tôi liền mang theo cái hộp đựng qu -ần l- ót nam mà mình dốc cả gia tài mua được, đến đó.
Lúc tôi đến nơi, bên cạnh Lâm Duệ Chu có một cô gái đang đứng nói chuyện.
Tôi rất biết điều, liền đứng đợi sau cô ấy.
Tôi hiểu nguyên tắc đến trước được trước. Đợi cô ấy tán tỉnh xong rồi tôi mới lên tiếng.
Cô gái kia mặt đỏ như hoa đào, ngại ngùng nói:
“Anh Lâm, em đã thích anh lâu lắm rồi… Tối nay anh có rảnh không ạ?”
“Không rảnh.” Lâm Duệ Chu trả lời rất dứt khoát, rồi quay sang tôi: “Cô, có chuyện gì?”
Cô gái kia cũng quay lại nhìn tôi. Lời tỏ tình bị cắt ngang, ánh mắt cô ấy nhìn tôi rõ là không thân thiện chút nào.
Tôi hơi lúng túng:
“Đàn anh, em không vội đâu, để người ta nói hết đã…”
Nhưng Lâm Duệ Chu lại kiên quyết: “Tôi bảo cô nói bây giờ.”
Tôi: “Là anh nói đấy nhé.”
Thấy anh gật đầu xác nhận, tôi cắn răng, lôi từ trong túi ra một hộp qu -ần l- ót nam.
Đây là qu -ần l- ót bốn con số mà tôi đã đặc biệt lựa chọn, tên là “Đương đầu với vận đỏ”, bao bì cũng rất bắt mắt.
Tôi đưa cho anh:
“Đàn anh, em đến để đền qu -ần l- ót cho anh. Tối qua em làm hỏng đồ của anh, thật sự rất xin lỗi. Đây là em đặc biệt chọn, mong anh thích.”
Vừa nói xong, cả Lâm Duệ Chu lẫn cô gái kia lập tức hóa đá.
Ơ… thế là sao?
8
Khi tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, cô gái vừa tỏ tình với Lâm Duệ Chu đột nhiên khóe mắt đỏ hoe, dậm chân một cái, chỉ thẳng vào tôi hét:
“Đồ không biết xấu hổ!!”
Nói rồi quay đầu chạy mất.
Tôi lúc này mới sực tỉnh… chết rồi, lời mình nói dễ gây hiểu nhầm thật.
Nhìn bóng lưng cô gái kia đáng thương quá, tôi không nhịn được hét lên theo:
“Bạn học ơi, bạn hiểu lầm rồi! Mọi chuyện không như bạn nghĩ đâu! Tôi chỉ đến để tặng qu -ần l- ót thôi, giữa tôi với anh ấy thật sự chỉ là quan hệ tặng qu -ần l- ót đơn thuần thôi mà…”
Mấy người xung quanh bắt đầu ngoái đầu nhìn.
Mặt Lâm Duệ Chu đỏ bừng, nghiến răng ken két: “Cô im miệng cho tôi.”
Tôi “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện anh, đưa hộp qu -ần l- ót ra.
“Đàn anh, em thành tâm xin lỗi. Đồ của anh bị em làm hỏng, anh muốn em đền bao nhiêu cũng được. Em đền nổi thì đền, không đền nổi thì bán nhà bán mạng cũng đền.”