Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng anh chẳng thèm để tâm đến phản ứng của tôi, chỉ đặt tay lên đầu tôi xoay người lại, chỉ về phía cổng ký túc:
"Sắp tới giờ giới nghiêm rồi, mau vào đi. Bắt đầu từ ngày mai, tôi chính thức theo đuổi em."
Tôi vào ký túc rồi mà đầu óc vẫn chưa tiêu hóa nổi lời của Lâm Duệ Chu.
Ngồi trên giường, cầm điện thoại định hỏi anh rốt cuộc có ý gì, thì Kiều Lộ Lộ mặt đầy khó chịu từ nhà vệ sinh bước ra:
"Tang Dư, vừa nãy cô đã nói gì với bạn trai tôi trước cổng ký túc xá?"
Cô ta giơ điện thoại cho tôi xem, tôi mới thấy có người đã quay video của tôi, Lâm Duệ Chu và Cố Thần rồi đăng lên confession của trường.
Kiều Lộ Lộ tưởng tôi vẫn còn dây dưa với Cố Thần, liền chạy đến hỏi tội.
Tôi vừa định giải thích, thì bạn cùng phòng trên giường hét lên, kéo rèm ra:
"Á! Tang Dư, đàn anh Lâm Duệ Chu tỏ tình với cậu rồi á?"
Kiều Lộ Lộ cũng ngẩn người. Cô ta cứ tưởng tôi còn vương vấn Cố Thần, nên thậm chí chưa thèm bấm vào video xem.
Bạn cùng phòng thì đã mở video ra xem, bên trong là Lâm Duệ Chu kiên định nói:
"Đúng, tôi đang theo đuổi Tang Dư."
Mặt Kiều Lộ Lộ tái xanh.
Một bạn cùng phòng khác vừa cầm bàn chải đánh răng vừa ra khỏi nhà vệ sinh, lập tức bật chế độ chế giễu:
"Chà, có người cứ ôm chặt lấy một cái cây cong vẹo, mà đâu có biết Tang Dư tụi mình được đại thần theo đuổi rồi cơ đấy. Cậu thích cướp đồ của người khác lắm mà, giỏi thì đi cướp luôn cả anh Lâm xem nào?"
Kiều Lộ Lộ trừng mắt phản bác:
"Tôi cướp đồ của ai chứ? Nếu là đồ của cô ta thật, thì người khác cướp được chắc?"
"Mới một cái video mà đã tưởng Lâm Duệ Chu thích cô ta? Biết đâu anh ấy chỉ lịch sự nói vài câu thôi thì sao!"
Bạn cùng phòng vẫn không tha:
"Lịch sự? Tôi chẳng thấy anh ấy lịch sự nói mấy câu với cô bao giờ. Nếu tôi nhớ không lầm, hồi anh ấy chơi bóng rổ, cô còn mang nước đến suốt mấy ngày liền đấy nhỉ."
"Cô!"
Thấy hai người sắp cãi nhau to, tôi đập bàn đứng dậy:
"Kiều Lộ Lộ, tôi nhớ cô ngủ hay há miệng ngáy đúng không? Không muốn nửa đêm bị tôi nhét tất thối vào miệng thì im đi!"
Kiều Lộ Lộ mặt xanh mét, nhưng cuối cùng cũng ngậm miệng.
Sau khi rửa mặt xong, tôi leo lên giường, cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Duệ Chu.
[Đàn anh, anh nói theo đuổi em… là nói đùa đúng không?]
Anh trả lời: [Không, là theo đuổi thật.]
Tôi lại hỏi:
[Vậy có phải anh cá cược với ai đó không, kiểu như nếu tán đổ được em trong thời gian nào đó thì sẽ thắng gì đó…]
Anh có vẻ cạn lời:
[Trong mắt em, tôi trẻ con đến vậy à? Tôi muốn theo đuổi em, chỉ vì tôi thích em thôi.]
Nghe cũng có lý, nhưng mà nghĩ lại…
[Đàn anh, em với anh mới quen nhau chưa đầy nửa tháng, anh đã thích em rồi sao?]
Lâm Duệ Chu im lặng một lúc lâu, rồi nhắn lại một câu khiến tim tôi lỡ một nhịp:
[Em mới quen tôi nửa tháng, nhưng tôi thì đã biết đến em từ lâu rồi.]
19
Lâm Duệ Chu nói được làm được, thật sự bắt đầu theo đuổi tôi từ ngày hôm sau.
Chỉ là… cách anh theo đuổi hơi lỗi thời.
Bảy giờ sáng, anh nhắn tin cho tôi:
[Tôi mua bữa sáng cho em rồi, mau xuống lấy đi.]
Tôi không trả lời. Nửa tiếng sau, anh gọi điện tới.
"Đồ ăn sáng nguội cả rồi."
Tối qua chỉ vì một câu nói của anh mà tôi trằn trọc đến nửa đêm, giờ lại bị anh gọi dậy từ sáng sớm để ăn sáng.
Tôi mắt nhắm mắt mở, mặc nguyên đồ ngủ đi xuống lầu.
Tóc tai bù xù, mặt mũi chưa rửa, còn anh thì sạch sẽ bảnh bao, hình như còn tạo kiểu tóc nữa.
Tôi hít sâu một hơi, mới nén được cơn khó chịu khi vừa ngủ dậy:
"Đàn anh, ai dạy anh theo đuổi con gái là phải mang bữa sáng đến lúc bảy giờ sáng vậy?"
Lâm Duệ Chu thấy tâm trạng tôi không ổn, giọng nói lập tức cẩn trọng hẳn lên.
"Là bạn tôi dạy đó mà..."
Tôi lại hít sâu một hơi:
"Anh đưa WeChat của bạn anh cho em, em muốn quyết đấu với người đó!"
Lâm Duệ Chu cũng nhận ra vấn đề.
"Em không thích kiểu theo đuổi này à?"
Tôi hỏi ngược lại:
"Anh chưa từng theo đuổi ai bao giờ à?"
Vừa nói, tôi vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt điển trai của anh, lại nhớ lúc khai giảng, anh vừa bước ra sân đã khiến cả hội trường reo hò.
Ờ ha, có lẽ anh thật sự chưa từng theo đuổi ai.
"Đàn anh, em không biết cái gọi là "anh thích em" của anh là thật lòng bao nhiêu, giả dối bao nhiêu. Nhưng nếu anh thực sự muốn theo đuổi em thì không cần phải mang đồ ăn sáng đến từ sáng sớm thế này đâu."
"Vậy tôi nên làm gì?"
Anh nhìn tôi rất chân thành, như học sinh tiểu học đang háo hức học hỏi.
Tôi nghĩ một lúc, rồi vỗ vai anh:
"Cứ làm chính anh là được rồi."
20
Thứ nhất, tôi vẫn chưa chắc Lâm Duệ Chu có thật sự thích tôi không. Để anh tự suy nghĩ, biết đâu nghĩ lại rồi không muốn theo đuổi nữa.
Thứ hai, tôi từng trải qua màn tỏ tình rầm rộ của Cố Thần. Tuy Lâm Duệ Chu sẽ không làm như thế, nhưng với mức độ nổi tiếng của anh, bất kỳ hành động nào cũng sẽ bị chú ý.
Tôi không muốn bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió thêm lần nữa.
Không biết Lâm Duệ Chu có hiểu được ý tôi không, nhưng may là sáng hôm sau không thấy anh gọi điện tới.
Năm cuối đại học bận tìm việc thực tập, nên tôi cũng ít ở ký túc xá.
Phỏng vấn hết công ty này đến công ty khác mà vẫn chưa có cái nào ưng ý, tôi đăng một dòng trạng thái lên WeChat:
[Thời buổi này đúng là khó tìm việc thật đấy. Công ty nào thiếu lao công thì gọi tôi nha, tôi làm gì cũng được.]
Lâm Duệ Chu lập tức gọi điện tới:
"Công ty tôi đang thiếu lao công nè."
Tôi phì cười vì tức:
"Đàn anh, muốn gây sự chú ý với con gái không phải làm thế này đâu!"
Anh cũng bật cười:
"Tôi xem qua CV của em rồi, công ty tôi có một vị trí khá hợp với em, em có muốn thử không?"
Tuy là công ty mới thành lập, nhưng Lâm Duệ Chu đang phát triển rất mạnh, nghe nói có nhiều người ứng tuyển, yêu cầu cũng cực kỳ cao.
Tôi tìm mãi chưa thấy công ty nào phù hợp, biết đâu lần này lại là "mèo mù vớ được cá rán" thì sao.
Thế nên, tôi đồng ý lời mời phỏng vấn của anh.
Đến nơi mới phát hiện người phỏng vấn tôi không phải Lâm Duệ Chu, mà là đàn anh lần trước bị anh đá một cú.
Buổi phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ. Kết thúc, tôi nghĩ mình chỉ cần về nhà chờ kết quả là được.
Vừa đứng dậy, đàn anh liền đưa tôi một bản hợp đồng:
"Em xem thử đãi ngộ đi, về nhà cân nhắc kỹ rồi nói với Lâm Duệ Chu là có muốn vào làm hay không."
Tôi vừa đi ra vừa xem hợp đồng, đến khúc cua thì tình cờ gặp ngay Lâm Duệ Chu. Đúng lúc tôi nhìn thấy mục "mức lương" trong hợp đồng.
Tôi cười với anh:
"Đàn anh, làm vậy không ổn đâu. Cho em lương cao thế này, lỡ người ta hiểu lầm em dựa vào sắc đẹp để vào công ty thì sao?"
Lâm Duệ Chu cúi xuống liếc nhìn hợp đồng trong tay tôi, giọng nhàn nhạt: "Lương của em là thấp nhất công ty."
Tôi: "…"
Anh lại bổ sung một câu: "Lương của cô lao công còn cao hơn em một triệu rưỡi."
Tôi tức muốn nổ phổi!
Thật là quá đáng!
"Tí ti đặc quyền cũng không cho em luôn hả?" Tôi nhìn anh.
Anh lại mỉm cười nhìn tôi: "Lần trước em nói muốn mời tôi ăn một bữa, giờ tìm được việc rồi, có thể mời chưa?"
Lâm Duệ Chu đúng là chẳng khách sáo gì, thật sự chọn một quán nướng rất đắt đỏ.
Thấy anh ung dung gọi món, tôi không nhịn được lầm bầm:
"Không biết còn tưởng là em đang theo đuổi anh ấy chứ. Rốt cuộc anh là thật lòng thích em hay giả vờ vậy?"
Anh gập thực đơn lại:
"Anh em thân thiết còn phải tính rõ ràng."
Nói là vậy, nhưng tôi cũng không phải người keo kiệt, đã đến thì cứ thoải mái mà ăn.
Quán mà Lâm Duệ Chu chọn rất hợp khẩu vị tôi, suốt cả bữa ăn hầu như tôi là người ăn nhiều nhất.
Sắp ăn xong thì có khách mới bước vào.
Một đôi vợ chồng dắt theo cô bé tầm mười một, mười hai tuổi. Cô bé rất xinh xắn, buộc tóc kiểu công chúa, quần áo và đồ dùng đều toát lên khí chất tiểu thư nhà giàu.
Vừa vào cửa, cô bé đảo mắt một vòng, ánh nhìn rơi đúng vào tôi, lập tức vui vẻ chạy lại.
"Cô Tang Dư!"
Lúc này tôi mới nhận ra, đây là học trò tôi từng dạy ở trung tâm âm nhạc – Diệp Nhan Nhan.
Cô bé hào hứng chạy đến, còn Lâm Duệ Chu ngồi đối diện tôi thì quay đầu lại.
Ban đầu Diệp Nhan Nhan còn vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Duệ Chu thì bước chân khựng lại, nụ cười cũng cứng đờ trên mặt.
"Cậu ơi!" Diệp Nhan Nhan tròn mắt nhìn anh đầy kinh ngạc: "Sao cậu lại ở đây? Sao cậu lại đi cùng cô Tang Dư?"
Tôi và Lâm Duệ Chu còn chưa kịp nói gì, Diệp Nhan Nhan đã nhìn qua nhìn lại giữa hai người, rồi đột ngột hét to:
"Hai người đang hẹn hò! Cậu ơi, trước kia ngày nào cậu cũng đưa đón cháu đi học piano, là để tán cô giáo của cháu đúng không?"
Tôi: "…"
Lâm Duệ Chu: "…"
Ba mẹ Diệp Nhan Nhan: "…"
Những người xung quanh: "…"