Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mẹ Diệp Nhan Nhan vội vàng chạy tới bịt miệng con gái lại, cười gượng với tôi: "Xin lỗi cô Tang, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện."


Lâm Duệ Chu nhìn chị gái mình, mặt đầy khó chịu: "Chị có thể dắt con gái chị đi được không?"


Chị gái anh tất nhiên biết chúng tôi đang làm gì, liếc qua hai đứa một lượt rồi nhanh chóng kéo con bé đi.


Vừa bị kéo đi, Diệp Nhan Nhan vừa gào lên: "Cô Tang, đừng quen cậu con nha! Cậu con không tốt đâu! Ở nhà cậu còn đánh con! Cậu còn nói nếu con làm cô mất mặt, cậu sẽ đánh gãy chân con nữa đó…"


Trước đây tôi có đi dạy thêm ở trung tâm âm nhạc, dạy khá nhiều bé nhỏ.


Diệp Nhan Nhan là học trò tôi dạy từ năm mười bảy tuổi.


Nghĩ đến chuyện Lâm Duệ Chu từng nói anh biết tôi từ lâu rồi, bây giờ tất cả đã xâu chuỗi lại với nhau.


Tôi nhìn anh: "Anh đừng nói là đã gặp em từ hồi em mười bảy tuổi nhé?"


Anh gắp cho tôi một miếng thịt: "Đoán đúng rồi."


Thì ra tôi được nam thần của trường âm thầm thầm thích suốt bao nhiêu năm.


Anh lại gắp thêm một miếng thịt nữa cho tôi: "Nên đừng nghi ngờ chuyện tôi theo đuổi em là thật hay giả nữa."


23


Mặc dù đã biết Lâm Duệ Chu từng gặp tôi ở tiệm đàn từ khi tôi mười bảy tuổi, nhưng ngoài điều đó ra, anh không nói thêm gì nữa.


Tối hôm đó, tôi nhắn tin cho Diệp Nhan Nhan, muốn hỏi thêm chuyện liên quan đến Lâm Duệ Chu.


Cô bé gửi lại một đoạn ghi âm:


“Cô Tang Dư, cậu của con là người xấu, đừng tin lời cậu.”


Trẻ con không nắm được trọng điểm, cũng chẳng chịu tiết lộ gì thêm.


Hôm sau, tôi dậy từ sáng sớm, đeo ba lô đi làm.


Bạn cùng phòng kéo rèm giường ra nhìn tôi:


“Tang Dư, cậu tìm được việc rồi à?”


“Ừ, làm ở công ty của đàn anh Lâm Duệ Chu, lương thế này nè.”


Tôi giơ tay ra làm dấu một con số, xoay người chuẩn bị ra ngoài, không ngờ lại đụng phải Kiều Lộ Lộ.


Hình như cô ta cả đêm không tẩy trang cũng chẳng ngủ, trông vô cùng tiều tụy.


Tôi không phải thánh mẫu gì, chỉ liếc qua một cái rồi đi thẳng.


Tôi vừa rời đi, phía sau lưng đã vang lên tiếng khóc của cô ta trong ký túc xá.


Ra khỏi cổng trường, tôi nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng.


[Hahahah, nghe nói Kiều Lộ Lộ với Cố Thần cãi nhau đòi chia tay, cô ta còn tưởng là cậu phá hoại hai người họ.]


Không phân biệt nổi đúng sai nữa rồi. Rõ ràng là cô ta phản bội tình cảm của tôi trước.


Làm ở công ty của Lâm Duệ Chu khá suôn sẻ. Ai nấy đều làm đúng phần việc của mình, cũng không có nhiều mối quan hệ rắc rối giữa đồng nghiệp.


Chỉ có một điều khiến tôi hơi đau đầu: Hình như ai trong công ty cũng biết Lâm Duệ Chu đang theo đuổi tôi.


Lúc rảnh rỗi họ lại tò mò:


“Lâm Duệ Chu theo đuổi người ta kiểu gì vậy?”


Tôi vừa định than phiền thì ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Duệ Chu xách hai túi lớn đầy trà sữa và trái cây đến làm đồ ăn xế cho cả phòng.


Các chị trong phòng nhìn nhau, hiểu ý:


“Hiểu rồi, theo đuổi người ta là phải chịu chi.”


Quan hệ giữa tôi và Lâm Duệ Chu cứ thế tiến triển một cách mập mờ. Hằng ngày tôi đến công ty anh làm, anh thì đưa đón tôi đi làm, tan ca.


Một ngày mưa, bạn trai của chị khoá trên đến đón chị tan ca. Tôi nhìn theo bóng họ rời đi, thì xe của Lâm Duệ Chu cũng vừa dừng lại trước mặt tôi.


Đến lúc đó tôi mới ngẩn ra… ngoài chuyện chưa nắm tay, chưa hôn nhau thì chúng tôi đâu khác gì đang yêu nhau?


Ngày nào cũng gặp, sáng tối đều bên nhau.


Mối quan hệ giữa tôi và Lâm Duệ Chu thì ổn định, còn Kiều Lộ Lộ và Cố Thần thì hoàn toàn đổ vỡ.


Kiều Lộ Lộ bắt đầu không về phòng ngủ, có khi về thì trông cũng rất bất ổn.


Hai bạn cùng phòng bảo là Cố Thần đã chia tay cô ta, mấy hôm nay cô ta đều đang níu kéo.


Tất nhiên tôi biết rõ, bởi vì Cố Thần lại bắt đầu làm phiền tôi.


Tôi vốn nghĩ rằng chỉ cần chặn số anh ta, cố gắng tránh về ký túc xá để khỏi gặp Kiều Lộ Lộ, thì cặp đôi điên này sẽ không làm phiền tôi nữa.


Ai ngờ được, có người thật sự vô liêm sỉ đến mức không còn giới hạn.


Không biết từ đâu rò rỉ ra một loạt ảnh riêng tư của tôi. Cả ảnh lẫn video, thật giả lẫn lộn, chỉ trong một đêm đã lan truyền khắp mạng.


Lúc tôi đến công ty, các chị trong phòng đều tìm cách ngăn tôi lên mạng, nhưng tôi vẫn nhìn thấy rồi.


Một số video là dùng mặt tôi ghép vào các clip lan truyền trên mạng, nhưng cũng có cái là quay lén thật… ví dụ như lúc tôi thay đồ trong phòng riêng của mình.


Tại sao tôi thay đồ trong phòng mà vẫn bị quay lén?


Tôi chợt nhớ đến con gấu bông mà Cố Thần tặng tôi trước đây. Sau khi chia tay, tôi đã gom hết đồ anh ta tặng nhưng chưa kịp vứt đi.


Tôi lập tức chạy về, lục tìm con gấu đó, mổ ra xem—quả nhiên bên trong có gắn camera.


Hay lắm, Cố Thần.


Trước đây nhiều lần anh ta dụ tôi đến nhà anh ta ngủ lại, tôi không chịu. Không ngờ anh ta lại giở trò bẩn như vậy.


Nhưng tôi tin, Cố Thần không ngu. Những thứ anh ta quay lén được, anh ta sẽ không tự tay tung ra đâu. Anh ta không ngốc đến mức tự khiến mình phạm pháp.


Vậy thì những thứ này do ai tung ra?


Chỉ có một khả năng duy nhất.


Tôi thu thập đủ bằng chứng, ngay trong ngày đã nhờ luật sư của công ty cha tôi soạn sẵn thư luật sư và đơn kiện.


Tôi kiện thẳng Cố Thần ra tòa.


Video là do anh ta quay lén, giờ muốn giảm nhẹ tội thì chỉ còn cách tự đi tìm kẻ đã tung những thứ đó ra.


Xử lý xong mọi chuyện thì cũng đã là chiều. Khi tôi lên mạng tìm kiếm lại thì thấy phần lớn những thứ kia đã biến mất.


Lâm Duệ Chu cũng nhắn cho tôi:


[Tôi đã hack hết mấy trang web đăng mấy thứ đó rồi. Em… không sao chứ?]


Lúc ấy mà nói không cảm động thì đúng là dối lòng.


Mũi tôi cay cay, giọng cũng nghẹn lại:


“Cảm ơn anh, anh Duệ Chu.”


Anh vừa nghe thấy tôi nghẹn ngào, giọng lập tức hốt hoảng hơn:


“Em đừng khóc! Em đang ở đâu? Tôi đến tìm em.”


Chuyện này cha mẹ tôi cũng biết rồi. Họ bảo tôi đừng ra ngoài, đợi xử lý xong mọi việc rồi mới được quay lại trường.


Tôi từ chối Lâm Duệ Chu, tự nhốt mình ở nhà hai ngày, chỉ dùng tài khoản phụ để liên lạc với bạn cùng phòng.


Bạn cùng phòng giúp tôi gửi đồ trong ký túc xá về tận nhà bằng dịch vụ giao hàng nhanh.


Hôm sau, các bạn lại nhắn tin:


[Tên Cố Thần mặt dày kia cứ đứng chờ dưới ký túc xá, nghe nói là bị kiện nên tới tìm cậu thương lượng đấy.]


Tôi xem dự báo thời tiết, thấy sắp mưa liền nhắn lại:


[Cứ để anh ta chờ đi, tốt nhất là bị sét đánh cho xong.]


Không lâu sau, bạn tôi lại gửi tin mới:


[Tang Dư mau tới đi! Lâm Duệ Chu đánh nhau với Cố Thần rồi! Không đúng, là anh Duệ Chu đánh Cố Thần ấy!]


Tôi vội chạy đến thì hai người đã bị đưa lên văn phòng hiệu trưởng.


Chuyện này gây ảnh hưởng không nhỏ, mà Lâm Duệ Chu lại là học thần của trường, nên hiệu trưởng đích thân ra mặt.


Tôi vừa đến cửa văn phòng đã nghe thấy tiếng Cố Thần gào lên:


“Lâm Duệ Chu, đừng tưởng học cùng mấy năm là tôi phải nhường cậu mọi thứ! Dù cậu đang theo đuổi Sang Dư, thì cô ấy cũng là bạn gái cũ của tôi. Cậu có tư cách gì mà đánh tôi hả? Tôi nhất định không để yên chuyện này đâu!”


Từ chỗ tôi nhìn vào thấy khóe miệng Lâm Duệ Chu có vết rách. Nghe thấy lời kia, lửa giận bùng lên, tôi lập tức xông vào, đá cho Cố Thần một phát, rồi chẳng cần nghĩ ngợi gì, vớ lấy cuốn sách trên bàn đập thẳng lên đầu anh ta.


“Anh quay lén tôi mà còn nhiều lời thế à?! Lâm Duệ Chu không thể vì tôi mà ra mặt chắc? Anh ấy là gì của tôi hả? Anh ấy là bạn trai tôi đấy, được chưa?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo