Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc về quê tảo mộ, tôi phát hiện một anh chàng đẹp trai đi nhầm mộ, cúi đầu vái lạy và đốt giấy tiền trước mộ của bà nội tôi.
Anh ấy trông cực kỳ sáng sủa, lại còn là cháu trai của thầy dạy toán hồi cấp ba của tôi.
Năm đó, tôi từng vì tức giận mà mắng ông của anh ấy:
“Sau này em sẽ lấy cháu trai thầy, suốt ngày bắt nạt anh ấy, đánh cả chắt của thầy, làm thầy tức chết luôn cho thầy biết tay!”
… Ai mà ngờ cháu trai ông ấy lại đẹp trai đến mức này.
1.
Vào Tết Thanh Minh, tôi về quê tảo mộ.
Ba tôi tối qua uống rượu rồi trượt té gãy chân, nên nhiệm vụ đi viếng mộ bà nội đổ hết lên tôi.
Bà nội tôi mất sớm, lúc đó vẫn còn chôn theo kiểu truyền thống, mộ nằm trên sườn đồi phía bắc cái thị trấn nhỏ này.
Khi đó chẳng có bia mộ gì cả, tôi chỉ có thể dựa vào ký ức mơ hồ mà lần mò tìm kiếm.
Giữa hai cái cây… Chắc là chỗ này rồi.
Tôi ném cái túi giấy tiền vàng mã xuống đất, quỳ xuống, bắt đầu dập đầu “cốp cốp”.
“Bà ơi, mong bà phù hộ cho cháu gái bà sớm có công ăn việc làm ổn định với ạ!”
“Bà ơi, cháu gửi tiền cho bà nè, không có việc gì thì đi nghe hát, uống trà nha bà.”
“Bà ơi, nếu bà có linh thiêng, thì giúp cháu kiếm cho được một chàng rể đẹp trai đi…”
Lải nhải một hồi, cuối cùng câu này mới là trọng tâm.
Học đại học bốn năm, ra trường một năm, mà tôi vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai. Đến con mèo đực nhà hàng xóm, tôi còn thấy nó đẹp trai.
Vậy mà… Có vẻ như bà nội tôi thật sự hiển linh rồi.
Dập đầu xong, tôi vừa ngẩng người dậy thì trước mắt liền xuất hiện một bóng dáng của người lạ.
Người đó là nam, chân dài, vai rộng, eo thon.
Cái mặt kia, đẹp đến mức chuẩn không cần chỉnh.
Anh chàng đẹp trai đó xách một túi lớn đựng tiền giấy, chậm rãi bước tới, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc:
“Cô… Cúi đầu trước mộ ông tôi làm gì vậy?”
2.
Tôi sững người.
“Đây là mộ ông anh sao?”
“Ừm.”
Anh chàng ấy ném túi giấy tiền xuống, cúi người nhổ mấy đám cỏ dại trên mộ, dường như đã đoán ra gì đó, khẽ cười:
“Cô cúng nhầm mộ rồi sao?”
“…”
Tôi không trả lời, đưa mắt nhìn kỹ lại xung quanh, chợt thấy… Hình như hơi lạ thật.
Có khi… Đúng là tôi cúng nhầm rồi…
Tôi vội vàng xin lỗi, rồi xách túi vàng mã bỏ chạy.
Lái xe vòng quanh sườn đồi một vòng, tôi lại quay về chỗ cũ.
Hình như… Là đúng chỗ này mà?
Nhìn bóng dáng anh đẹp trai đang đốt giấy trước mộ từ đằng xa, tôi thấy hơi nghi hoặc, bèn móc điện thoại ra, quay một đoạn video toàn cảnh gửi cho ba:
[Mộ bà nội ở chỗ này đúng không ạ?]
Ba tôi trả lời ngay:
[Đúng, chắc chắn luôn.]
[Trước mộ bà có ai vậy? Rể tương lai của bà hả?]
… Mắt ba tôi vẫn tinh thật.
Tôi không đáp lại, cất điện thoại rồi lại vác túi vàng mã quay trở lại.
Anh đẹp trai đó đốt cho bà tôi không ít giấy tiền, gió vừa thổi qua, tro giấy bay tán loạn khắp nơi.
“Anh đẹp trai này.”
Tôi tiến lên chào hỏi:
“Hình như lần này là anh cúng nhầm mộ rồi…”
Anh ấy sững người một chút, nhìn quanh xung quanh, rồi cũng lấy điện thoại ra quay một đoạn video, chắc là cũng gửi cho người nhà xác nhận.
Một phút sau, điện thoại anh ấy rung lên.
Anh ấy lướt mắt nhìn một cái, lập tức nhíu mày, sau đó quay sang nhìn tôi, có hơi lúng túng:
“Xin lỗi nhé…”
Rồi anh ấy chỉ vào túi vàng mã của tôi:
“Cái này… Bán lại cho tôi được không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy, lỡ mất vài nhịp mới phản ứng lại được.
“À… Thôi khỏi, anh cứ lấy hết đi. Dù sao anh cũng đã thay tôi đốt cho bà rồi.”
Có vẻ anh ấy thấy cũng hợp lý, nên nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn, rồi xách túi rời đi.
Nhìn chiếc xe anh ấy chạy xa dần, tự nhiên tôi hối hận muốn chết.
Đồ não heo! Sao lúc đó không kiếm cớ lấy một nghìn rồi tiện tay xin WeChat luôn chứ!