Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Tro giấy trước mộ bà tôi đã bị gió thổi bay sạch gần hết.
Tôi lại quỳ xuống, tiếp tục dập đầu “cốp cốp”:
“Bà ơi, bà lại phù hộ cháu lần nữa được không? Cho hai đứa cháu của bà có cơ hội tiến thêm một chút được không bà?”
Dĩ nhiên bà nội tôi không trả lời tôi rồi. Thứ duy nhất đáp lại chỉ là làn gió nhè nhẹ lướt qua sườn đồi.
Làm lễ xong, tôi chuẩn bị lên xe về.
Nhưng mà—
Khi lên xe, mở khóa…
Lại không một chút động tĩnh.
Chiếc xe mới mua chưa đầy nửa năm của ba tôi lại đột nhiên trục trặc không lý do.
Khi liếc mắt nhìn về khu mộ bên cạnh, sống lưng tôi lạnh toát, cuống cuồng thử lại.
Xe vẫn không nổ máy…
Tôi bắt đầu thấy chột dạ, định gọi cho ba thì từ xa có một chiếc sedan màu đen đang chạy đến.
Tôi vội vàng chạy ra ven đường, vẫy tay ra hiệu dừng xe.
Cửa kính xe hạ xuống… Tim tôi bỗng đập loạn.
Là anh ấy… Lại là anh ấy!
Ngay khoảnh khắc đó, tôi thật sự bắt đầu tin rằng bà nội tôi linh thiêng. Tôi cầu xin một anh rể đẹp trai, bà lập tức sắp xếp cho tôi một người, còn đúng chuẩn gu mình nữa chứ.
“Xe tôi không nổ máy được, anh có thể giúp tôi xem thử không?”
Tôi kéo sát áo khoác, cố gắng tỏ ra yếu đuối tội nghiệp một chút.
Nhưng qua lớp cửa kính, tôi mơ hồ thấy bóng mình phản chiếu—
Chiếc áo khoác ôm sát khiến tôi trông chẳng khác gì một cái bánh ú tròn vo.
Tôi lập tức buông tay, xấu hổ vô cùng.
4.
Anh đẹp trai rất nhiệt tình.
Nhưng… Chẳng có ích gì.
Chiếc xe vẫn nằm lì ra đó, không tài nào nổ được máy.
Trời bắt đầu đổ mưa phùn, không còn cách nào khác, tôi đành gọi điện nhờ ba gọi xe kéo hộ.
Trời càng lúc càng u ám, mây đen che kín mặt trời. Giữa sườn đồi đầy mộ như thế này, tôi bắt đầu thấy sợ thật rồi.
“Anh có thể ở lại chờ với tôi một chút được không? Ba tôi nói sẽ gọi xe kéo ngay.”
Anh ấy nhíu mày, có vẻ hơi khó hiểu.
Tôi cẩn thận giải thích:
“Trời âm u, mưa lất phất, lại đang ở giữa khu nghĩa trang… Tôi có hơi sợ.”
Cuối cùng anh ấy cũng hiểu ý tôi, hàng lông mày đẹp cũng bắt đầu giãn ra, gật đầu đồng ý.
Anh ấy dừng xe bên đường, tôi mở cửa ngồi vào ghế sau, bắt đầu nhắn tin liên tục cho ba tôi.
Ba tôi lại trả lời rất qua loa:
[Biết rồi, tổ tông nhỏ của ba. Xe kéo đang đến, cứ để con rể của ba trông con trước đi!]
[…]
Ngồi trong xe chán quá, anh ấy liền mở nhạc nhẹ, rồi bắt đầu tìm chuyện để nói.
“Nhà cô ở đây à?”
“Ừm.”
Tôi vội vàng gật đầu.
Tôi sinh ra và lớn lên ở cái thị trấn nhỏ này, đến khi vào đại học mới lên Bắc Kinh, rồi tốt nghiệp thì ở lại làm việc luôn.
Không ngờ, anh ấy cũng vậy.
Chỉ khác là anh ấy học đại học ở Thiên Tân, sau đó cũng đến Bắc Kinh làm việc.
Tôi lập tức cảm thấy hứng thú:
“Hồi học cấp ba anh học trường số mấy?”
“Trường số 3.”
“Tôi cũng vậy đó!”
Dưới sự “truy vết” kỹ càng của tôi, tôi phát hiện ra chúng tôi không những học cùng trường, mà lại còn… Cùng khóa.
Tôi hỏi tên anh ấy, anh ấy đáp:
“Tôi tên là Kỷ Thần.”
Kỷ Thần à?
Cái tên này… Nghe quen lắm.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, rồi run run hỏi:
“Kỷ Thanh Thiên là… Ông nội anh đúng không?”
Anh ấy nhìn tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt kia cong cong, vừa ấm áp vừa cuốn hút.
“Ông ấy đúng là ông tôi.”
Vậy là tôi đã nhớ ra anh là ấy ai rồi.
Anh ấy là cháu trai của thầy Kỷ Thanh Thiên – giáo viên dạy toán hồi cấp ba của tôi.
Tôi còn nhớ rất rõ hồi đó, thầy từng nổi giận với tôi, còn mắng tôi rằng:
“Đứa con gái như em, vừa lười vừa bướng, sau này chẳng ai thèm lấy đâu!”
Khi ấy tôi ngẩng cao đầu, hùng hổ đáp lại:
“Vậy thì sau này em sẽ lấy cháu trai của thầy, ngày nào cũng bắt nạt anh ấy, đánh cả chắt của thầy, chọc tức thầy đến chết luôn cho biết!”
…
Những lời tinh quái năm xưa, giờ đây lại phản chiếu trong ánh mắt long lanh như hoa đào của người đang ngồi trước mặt.
Đúng là muốn xỉu thật rồi.
5.
Tôi ngồi đơ ra ở ghế sau rất lâu.
Cho đến khi Kỷ Thần ngồi ghế trước khẽ thở dài, rồi lơ đãng nói:
“Ông tôi hay nhắc đến cô lắm.”
“Hehe, vậy à…”
Tôi cười gượng cho qua, trong lòng thì nghĩ:
Năm xưa tôi làm ông ấy tức gần chết không biết bao nhiêu lần. Chỉ cần đến tiết của lớp tôi, ông ấy nhất định phải thủ sẵn lọ thuốc trợ tim.
Đương nhiên là hay “nhắc đến” tôi rồi.
Tôi cười nhạt một tiếng, khách sáo nói:
“Nếu có dịp, tôi sẽ đến thăm ông ấy một chút.”
Dù sao, mộ ông ấy chắc cũng ở ngọn đồi này, biết đâu còn nằm gần mộ bà tôi, lại thành hàng xóm cũng nên.
Kỷ Thần hơi khựng lại, mỉm cười rồi nói:
“Được thôi.”
Rồi sau đó lại là một khoảng lặng.
Im lặng… Chính là bản tình ca của ngày hôm nay.
Một lúc sau, xe kéo mà ba tôi gọi cuối cùng cũng dần tới nơi, tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói tạm biệt để xuống xe.
Lần này, tôi không quên xin WeChat. Còn về lý do à…
Tôi nói là:
“Để hôm nào tôi sẽ đến thăm thầy Kỷ.”
Kỷ Thần rất thoải mái đồng ý kết bạn, còn dặn dò tôi:
“Trên đường về, nếu có chuyện gì, cứ gọi cho tôi.”
Không hổ danh cháu trai của ông thầy cổ hủ năm xưa—
Đúng là vừa đàng hoàng, vừa chu đáo, lại còn đẹp trai nữa.