Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi rúc trong lòng anh ấy, tìm một chỗ ấm áp dễ chịu, ngẩng đầu nhìn.
“Em thấy cũng đáng yêu mà…”
Kỷ Thần cúi đầu nhìn tôi. Đôi mắt anh ấy còn vương men say, dưới ánh trăng lại càng trở nên hút hồn đến lạ.
Cảm xúc hình như sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tôi đưa tay chống nhẹ lên ngực anh ấy, đột nhiên nhớ ra một chuyện:
“Lúc trước anh viết một đống thư tình… Người con gái mà anh thầm yêu khi đó là ai vậy?”
Kỷ Thần hơi ngẩn ra, rồi nở một nụ cười khẽ.
Anh ấy cúi đầu, nhẹ nhàng dụi mũi mình vào mũi tôi, giọng rất nhẹ:
“Là em.”
“Em á?”
“Ừm.” – Anh ấy nắm tay tôi, lòng bàn tay vẫn ấm như cũ…
“Lúc đầu là vì ông tôi suốt ngày nhắc đến em ở nhà, lâu dần tôi bắt đầu tò mò. Sau đó… tôi nhận ra em có một kiểu khí chất rất khác tôi: Tôi trầm lặng, còn em thì bộc trực, nghịch ngợm. Em có thể thản nhiên làm tất cả những gì tôi không dám làm, dám đứng giữa lễ đài toàn trường, đối mặt với hàng ngàn ánh nhìn.”
“Rồi… Mỗi lần bị ông tôi mắng, em lại lén chạy đến ‘trả thù’ tôi, như là… Xì lốp xe tôi, hay nhét đồ chơi vào hộp bút của tôi. Khi đó, tôi lại nghĩ, hóa ra em cũng chỉ là một cô gái nhỏ ngốc nghếch dễ thương.”
Anh ấy vòng tay ôm chặt tôi hơn, nói tiếp:
“Nhưng tôi là người hướng nội, không giỏi thể hiện. Sau này bố mẹ ly hôn, chuyện đó ảnh hưởng đến tôi rất nhiều… Từ đó, tôi lại càng khép mình hơn. Và tôi luôn cảm thấy, một cô gái rực rỡ như em, không nên ở bên một người thâm trầm như tôi.”
“Cho nên… Tôi chưa từng dám theo đuổi. Những năm đại học, tôi chỉ biết học, tham gia hội sinh viên, làm thêm… Để khiến mình bận rộn. Tôi hiểu rõ, với em, tôi chỉ là một người bạn học lớp bên, có lẽ đến tên cũng không nhớ nổi. Tốt nghiệp rồi là mỗi người một phương, thậm chí tôi còn không biết em có còn nhớ tôi không.”
“… Tô Nhiễu.”
Anh ấy ôm tôi thật chặt, trong hơi thở vẫn vương chút mùi rượu nhàn nhạt.
“Thật sự, tôi chưa từng nghĩ rằng… Vòng vo một hồi, tôi lại có thể gặp lại em.”
Tôi lặng người, vừa bất ngờ, vừa xúc động.
Thực lòng, tôi cũng chỉ là một cô gái rất bình thường, nhìn xinh xắn nhưng chẳng thể gọi là đại mỹ nhân. Dáng người tôi hơi gầy, không quyến rũ như chị họ.
Tôi chỉ có cái tính cách khi còn đi học: Nghịch ngợm, bướng bỉnh, mặt dày, hay cười, hay phá, chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất.
Tôi chưa từng nghĩ, chỉ vì những điều đó, lại khiến một người con trai nhớ đến nhiều năm như thế.
Đang mải xúc động, tôi nhìn gương mặt trước mắt, nuốt một ngụm nước bọt.
Hiện tại, tôi và Kỷ Thần là người yêu.
Mà giờ phút này… Anh ấy còn đang say rượu.
Tôi hơi xao xuyến, đưa tay lên, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ cằm anh ấy.
Kỷ Thần lập tức im bặt.
Anh ấy cụp mắt nhìn tôi. Trong mắt là rượu – và cả tình.
Quá mức quyến rũ.
“Kỷ Thần…”
Tôi gọi tên anh ấy, giọng mềm như kẹo.
Anh ấy thấp giọng đáp:
“Ừm?”
Tôi nhặt cái túi vứt ở cuối giường lên, lục ra một gói kẹo cao su, cẩn thận nhìn dưới ánh trăng – lần này đúng là kẹo XUANMAI thật.
“Anh ăn kẹo cao su không?”
Kỷ Thần hơi sững lại, sau đó thả lỏng toàn thân.
“Ăn.”
Anh ấy bóc kẹo, lấy một viên đưa cho tôi.
Nhưng tôi vừa mới cắn một nửa…
Kỷ Thần đã cúi xuống hôn tôi.
Phần còn lại của viên kẹo – và những lời chưa kịp nói, đều bị anh ấy nuốt gọn…
– Hết –