Lạy Nhầm Mộ, Trúng Nhầm Người - Chương 16

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

30.

Tối hôm đó, định sẵn là một đêm không thể ngủ nổi.

Nhóm chat gia đình nổ tung trời.

Các bậc trưởng bối thi nhau mắng chửi chị họ, còn mẹ tôi thì bắt đầu spam cả nhóm, khóc lóc kể lể rằng con gái bà bị uất ức đến thế nào.

Cuối cùng, kết cục là…

Nhà chị họ bị cả nhóm chửi cho sấp mặt rồi tự động rút lui, còn tôi thì bị ba mẹ gọi điện, bảo cuối tuần này dắt Kỷ Thần về ra mắt.

Ba tôi còn nhắn riêng cho tôi một tin trên WeChat:

[Có phải cậu nhóc ngu ngơ cúng nhầm mộ hôm trước không?]

Tôi dở khóc dở cười trả lời:

[Phải…]

Ba tôi gửi một cái sticker biểu cảm đắc ý:

[Lúc xem video là ba nghi nghi rồi, thấy nó giống con rể ba.]

… Video đó rõ ràng chỉ quay mỗi cái lưng Kỷ Thần, ngoài gáy với mông ra thì có thấy gì đâu?

Dưới sự thúc giục của gia đình, sáng thứ Bảy, Kỷ Thần lái xe chở tôi về quê.

Cốp xe chật kín, toàn là quà cáp đủ loại mà Kỷ Thần chuẩn bị.

Hình như người này hơi căng thẳng, trước khi xuất phát, tôi vô tình thấy anh ấy đang cầm điện thoại tìm kiếm cái này:

[Lưu ý khi lần đầu ra mắt nhà bạn gái.]

Tự dưng thấy… Đáng yêu ghê.

Về tới nhà tôi, vừa đúng lúc giờ cơm trưa, ba tôi chống gậy không tiện nấu ăn, nên mẹ tôi khoác tạp dề vào bếp, dốc hết tinh hoa nấu nướng cả đời, cố gắng lắm mới làm ra được mâm cơm tám món một canh đãi Kỷ Thần.

Mà với cái “tay nghề ác mộng” của mẹ tôi, tôi thấy vậy đã là cố gắng lắm rồi.

Còn Kỷ Thần thì biểu hiện… Rất ra gì.

Chỉ trong một bữa ăn, đã hoàn toàn chinh phục ba mẹ tôi.

Đặc biệt là ba tôi.

Ông thích rượu, nên Kỷ Thần liền chiều lòng, mang về mấy chai xịn, còn ngồi uống cùng ông một trận ra trò.

Và kết quả là…

Hai người đều say mèm.

Ba tôi khoác vai anh, mắt đỏ hoe:

“Người anh em à, con gái ta từ nhỏ đã bướng bỉnh, tính khí khó chiều, sau này vất vả cho cậu rồi.”

Kỷ Thần thì mặt đỏ như gấc, chàng nam thần cao lãnh như hoa trên núi giờ đang ôm vai bá cổ với ba tôi, mắt lờ đờ say xỉn, nhìn tôi một cái…

Rồi cười khẽ.

“Yên tâm đi anh, em yêu con gái anh lắm luôn ấy, nhất định… Sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Câu này thật ra khiến tôi rất cảm động — nếu loại bỏ cách xưng hô kỳ cục kia.

Hai người họ say lắm rồi, cứ tay bắt mặt mừng, anh một tiếng, em một tiếng, chẳng khác nào tình anh em thắm thiết từ kiếp trước.

Tôi và mẹ tôi nhìn nhau, thở dài, quyết định mặc kệ hai ông thần đó say cho đã, hai mẹ con lặng lẽ ăn cơm.

Nhưng mà…

Tôi gắp một miếng sườn — chưa chín.

Uống một ngụm canh — toàn muối.

Định bóc con tôm ăn — tay vừa chạm vào, nó còn sống, ngoe nguẩy!

Tôi quăng luôn đôi đũa, nước mắt trực trào, bữa cơm này không thể ăn nổi.

31.

Tối hôm đó.

Kỷ Thần được sắp xếp ngủ trong phòng tôi.

Còn tôi… Bị đẩy ra ngủ sofa phòng khách.

Nửa đêm trằn trọc không ngủ được, tôi len lén quay lại phòng, muốn lén nhìn anh ấy một chút.

Vừa mở cửa ra, liền thấy Kỷ Thần đang ngồi trên mép giường, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Rèm không kéo, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào phòng.

“Anh… Dậy rồi à?”

Tôi lập tức đóng cửa, rón rén bước tới, nhỏ giọng hỏi.

Nghe vậy, Kỷ Thần quay đầu nhìn tôi, dường như đang gắng nhớ lại chuyện sau khi say.

Khẽ nhíu mày, anh ấy hỏi nhẹ:

“Sau khi tôi uống say… Không làm gì mất mặt đấy chứ?”

Tôi phì cười.

Có lẽ chính biểu cảm “cười mà không nói” của tôi khiến anh ấy thêm phần hoảng hốt, Kỷ Thần vội vàng nắm lấy cổ tay tôi, khẽ dùng sức kéo tôi vào lòng.

“Nói đi, sau khi uống rượu, tôi có làm gì quá trớn không?”

 

“Không có.”

 

“Thật chứ?”

 

“Ừ, chỉ là… Kéo tay ba em, khóc lóc gọi ‘anh ơi em thật lòng yêu con gái anh lắm’ thì không tính. Rồi lại nắm tay mẹ em nói: ‘Chị dâu yên tâm, chị muốn bao nhiêu sính lễ em cũng sẽ cưới Tô Nhiễu.’ Sau đó thì nắm tay em bảo: ‘Ngày mai anh cùng em đi đốt giấy cho bà, cảm ơn bà đã để anh gặp lại em lần nữa.’”

Tôi nín cười đến mức muốn nội thương, nhún vai:

“Chỉ có vậy thôi mà~”

Kỷ Thần đơ mặt luôn.

Còn tôi thì cười đến không thể dừng.

Người này đúng là kho báu giấu kỹ, say đến mức không phân biệt nổi đâu với đâu, nhưng vai vế lại phân rất rõ ràng – gọi ba tôi là “anh”, mẹ tôi là “chị dâu”, bà nội tôi là “bà lớn”…

Một lúc sau, Kỷ Thần khẽ xoa trán, lẩm bẩm:

“Không bao giờ uống rượu nữa…”

 

“Sao thế?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo