Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9.
Tôi chết lặng.
Bà nội tôi đúng là hiển linh thật đấy… Nhưng rõ ràng là hiển linh nửa mùa.
Người thì gửi đến rồi, nhưng gửi… Sai người!
Tôi còn chưa hoàn hồn, thì đã bị đối tượng xem mắt “chính chủ” kéo sang bàn bên cạnh.
Khi ngồi xuống, tôi liếc mắt sang chỗ Kỷ Thần.
Anh học sinh giỏi lạnh lùng này đang nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn, trên người là cái áo da báo lòe loẹt, mặt mày cứng đờ, như thể đang chịu hình phạt.
Người đàn ông ngồi đối diện tôi thì hào hứng bắt đầu tự giới thiệu:
Họ Trương, tên Khởi Lâm, 38 tuổi, có xe không nhà không mẹ, cao 1m70, đã tiết kiệm được 18 ngàn.
Anh ta quá nhiệt tình, tôi cũng chỉ còn cách đáp lại một cách nghiêm túc về bản thân mình.
Ban đầu, tôi còn tự nhủ:
Đừng nhìn mặt bắt hình dong, biết đâu anh này có điểm gì tốt.
Kết quả là:
Tôi chẳng tìm được điểm tốt nào của anh ta — chỉ thấy anh ta đang tìm cách lợi dụng tôi.
Khi anh ta dùng mũi giày cọ nhẹ vào bắp chân tôi qua gầm bàn, tôi chịu hết nổi — cầm nguyên cốc cà phê hất thẳng vào người anh ta!
Tôi đứng dậy rời đi. Khi lướt qua chỗ Kỷ Thần, tôi thấy anh ấy đang trông như một chú cún nhỏ mất hết hy vọng sống.
Tim tôi mềm nhũn.
Tôi quyết định giúp một tay.
Tôi ra hiệu cho Kỷ Thần đứng lên, sau đó chủ động khoác lấy tay anh ấy, quay lại nhìn về phía đối diện, trên gương mặt nở nụ cười:
“Xin lỗi chị họ nhé, lần này chị tới trễ rồi. Thật ra Kỷ Thần là bạn trai em.”
“Em giận anh ấy nên mới đi xem mắt, nhưng bây giờ thì…”
Tôi nghiêng hẳn người, dựa vào Kỷ Thần—
không ngờ lại cảm nhận được rõ ràng cơ thể anh ấy đang cứng đờ.
Chị họ tôi ngơ ngác.
Vì tức giận, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta thậm chí còn hơi méo lại.
Nhưng tiếc là, tôi không cho cô ta kịp tung chiêu nào cả.
Tôi khoác tay Kỷ Thần, dứt khoát rời khỏi quán cà phê.
10.
Ra khỏi quán cà phê, Kỷ Thần khẽ nói lời cảm ơn, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Đúng là một mọt sách chính hiệu.
Dưới lời mời của Kỷ Thần, tôi đi cùng anh ấy tới mua một bộ đồ mới để thay ra.
Anh này đúng là sinh ra để làm “móc treo quần áo”, dù là áo sơ mi trắng đơn giản, quần đen, thì khi mặc lên người vẫn toát ra khí chất không lẫn vào đâu được.
Trả tiền xong, lúc tôi còn đang suy nghĩ xem nên mở đường thế nào để phát triển thêm một bước, thì Kỷ Thần đột nhiên nhìn tôi, ánh mắt như đang chật vật suy nghĩ.
“Có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Anh nói đi.”
Trong đầu tôi lập tức hiện lên cả đống kịch bản — ví dụ như mượn tiền, giúp anh ấy xử lý bà chị họ tôi, thậm chí còn nghĩ tới… Có phải anh ấy muốn tôi đi tảo mộ giúp thầy Kỷ không?
Nhưng tôi không hề ngờ tới — anh ấy lại muốn tôi giả làm bạn gái, về nhà ra mắt gia đình.
Tôi gật đầu đồng ý, không chút do dự.
Dù sao thì thầy Kỷ cũng đã mất, người nhà anh ấy đâu biết tôi là ai, huống chi—đây không phải cơ hội trời cho để kéo gần khoảng cách hay sao?
Kì nghỉ lễ có hạn, mai tôi phải về lại Bắc Kinh rồi, vậy nên hai chúng tôi bàn nhau nhanh gọn, quyết định: Đi luôn trong hôm nay.
—
Chúng tôi ghé qua trung tâm thương mại gần đó mua chút quà biếu, rồi Kỷ Thần lái xe đưa tôi về nhà anh ấy.
Trên đường đi, lúc dừng đèn đỏ, Kỷ Thần đặt một tay lên vô lăng, rồi quay sang liếc nhìn tôi.
“Căng thẳng không?”
Tôi lắc đầu, nói thật lòng:
“Có phải gặp bố mẹ chồng thật đâu mà sợ.”
Kỷ Thần bật cười.
Ngay sau đó, giọng anh ấy vang lên cùng với tiếng nhạc trong xe, không quá rõ ràng:
“Nhỡ đâu… Sau này lại thành thật thì sao?”
Đầu tôi trống rỗng, chỉ một câu nói đơn giản mà cứ vang đi vang lại trong đầu tôi mãi không thôi.
Rồi…
Tôi thật sự bắt đầu thấy hồi hộp.
Cũng đúng thôi, nhỡ đâu sau này tôi thật sự tán đổ được Kỷ Thần thì sao?
Vậy chẳng phải hôm nay chính là lần đầu tiên tôi gặp nhà chồng rồi ư?
Và thế là, khi đứng trước cửa nhà Kỷ Thần—
Tôi căng thẳng đến mức chân muốn khuỵu xuống.
Ngay lúc anh ấy định giơ tay gõ cửa, chân tôi lập tức mềm nhũn đi, Kỷ Thần phản ứng cực nhanh, vươn tay ôm eo tôi, đỡ lại.
Ừm… Chân tôi lại càng mềm hơn rồi.
11.
Kỷ Thần cúi đầu nhìn tôi, khẽ cong khóe môi.
Đôi mắt ấy ánh lên một nụ cười dịu dàng.
“Sợ rồi à?”
Tôi mạnh dạn lắc đầu. Nhưng chưa kịp cãi lại câu nào, đã thấy anh ấy bật cười, khẽ nói:
“Muộn rồi.”
Vừa dứt lời, Kỷ Thần giơ tay gõ cửa.
Tôi lập tức gạt tay anh ấy ra, đứng thẳng người, ưỡn lưng, khép chân lại, cố gắng ra vẻ đoan trang, lịch thiệp nhất có thể.
Nhưng tất cả sự giả vờ của tôi — đều sụp đổ trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra.
Cửa vừa mở.
Một ông lão đã đứng ngay ngưỡng cửa, trên mặt là nụ cười hiền hậu, trông vô cùng thân thiện.
Và nụ cười đó — ngay lập tức biến mất khi nhìn thấy tôi.
Ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau.
Đối phương sững người, nụ cười trên mặt dần dần biến mất:
“Tô Nhiễu?”
Tôi sững sờ, há hốc miệng, chẳng thốt nên lời.
Khoan đã… Chẳng phải Kỷ Thần bảo ông anh ấy mất rồi sao?
Vài hôm trước còn đi tảo mộ cơ mà?
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn lại, thì thấy Kỷ Thần nắm lấy tay tôi, mỉm cười nhìn ông cụ:
“Ông nội, không phải ông hay nhắc đến Tô Nhiễu sao? Hôm nay cháu dẫn cô ấy về cho ông đây—”
“Với tư cách cháu dâu của ông.”
Ông cụ Kỷ nhìn tôi thật lâu, cuối cùng miễn cưỡng nghiêng người tránh ra một chút, giọng điệu trầm thấp:
“Vào đi đã.”
Khi tôi đi ngang qua ông ấy, loáng thoáng nghe thấy ông ấy lầm bầm trách móc:
“Dẫn tổ tông nhỏ này về, mày chán sống rồi phải không hả?”
Nhưng khi tôi ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói ấy — tôi lại thấy khóe miệng ông cụ đang khẽ nhếch lên.
Tôi có cảm giác… Có trò hay rồi đây.