Lạy Nhầm Mộ, Trúng Nhầm Người - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

12.

Tôi run như cầy sấy, bước vào nhà, trong lòng rối như tơ vò.

Nhưng nghĩ lại một chút——

Hồi xưa, người bị tôi chọc giận đến mức suýt tức chết mấy lần là ông cụ Kỷ, nên người cần thấy rối rắm phải là ông ấy mới đúng chứ.

Nghĩ tới đây, tôi lại thấy thoải mái hơn chút.

Vừa bước vào cửa, một bà cụ đeo tạp dề từ trong bếp bước nhanh ra, tay còn cầm cái xẻng nấu ăn, mặt cười tươi như hoa, trông rất hiền hậu, chắc là bà nội của Kỷ Thần rồi.

“Cháu gái, mau vào ngồi nghỉ đi! Kỷ Thần vừa gọi điện bảo cháu thích nhất món sườn om và cá vược hấp, bà vừa ra chợ mua về đấy, sắp nấu xong rồi!”

Tôi sững người.

Kỷ Thần… Sao lại biết tôi thích ăn món đó?

Khi tôi còn đang ngẩn người, bà nội đã quay sang dặn ông cụ với Kỷ Thần:

“Hai người dẫn con bé ra phòng khách nói chuyện đi.”

Ông cụ Kỷ rất “ngoan ngoãn” đồng ý, nhưng mặt vẫn một mực nghiêm như cũ.

Phòng khách.

Tôi ngồi xuống ghế sofa, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, rồi nở một nụ cười nhã nhặn, ngẩng đầu lên:

“Kỷ Thần à, bà nội anh hiền thật đấy, vừa nhìn đã biết bà ấy người dịu dàng, phúc hậu.”

Kỷ Thần ngẩn ra một chút, chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Anh ấy không nói, nhưng ông cụ Kỷ lại bắt lời ngay:

“Con bé này, chẳng phải đang vòng vo nói ông đây tính khí không tốt à?”

Tôi nhận lấy cốc nước ấm mà Kỷ Thần đưa, uống một ngụm.

“Đâu có ạ ——”

“Ông ơi, cháu không nói vòng vo đâu.”

“Cháu nói thẳng đấy ạ.”

“Pụp!”

Ông cụ phun một ngụm trà ra ngoài, vội rút khăn giấy lau người, nhưng rốt cuộc, ông ấy lại bị chọc cười thật.

“Mấy năm rồi mà cái miệng vẫn lanh như vậy.”

Tôi giữ nụ cười, lễ phép nói:

“Thầy Kỷ vẫn phong độ như xưa ạ.”

Lúc còn đi học, thầy Kỷ rất có uy ở trường, nhưng chưa bao giờ tỏ vẻ bề trên, thường hay pha trò với bọn tôi, quan hệ với học sinh rất thân thiện.

“Thôi đủ rồi.”

Ông cụ vung tay như đuổi ruồi:

“Nịnh nọt thế đủ rồi, kể ta nghe coi — làm sao mà con ‘hại’ được đứa cháu quý của ta vậy hả?”

Kể hả?

Tôi sững lại, quay đầu nhìn về phía Kỷ Thần.

Trong kế hoạch… Đâu có đoạn này đâu?

13.

Khi bắt gặp ánh mắt cầu cứu của tôi, Kỷ Thần lập tức tiếp lời thay tôi.

“Trước kia đi học, mỗi lần ông mắng cô ấy, cô ấy lại chạy tới bắt nạt cháu.”

Kỷ Thần ngồi trên sofa, mặc chiếc sơ mi trắng mới mua cùng tôi, cúc áo trên mở hai khuy, bộ dạng nghiêm túc mà bịa chuyện không chớp mắt:

“Bắt nạt nhiều quá, nên sau khi tốt nghiệp, hai đứa cháu liền khó mà kiềm chế tình cảm, thầm thương trộm nhớ nhau.”

Tôi suýt nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết.

Cái quái gì thế này?

Tôi còn đang choáng váng thì bên kia, ông cụ Kỷ đã bắt đầu giơ ngón tay ra đếm:

“Ôi chà, hai đứa đứa các cháu đánh trận địa đạo bao nhiêu năm rồi vậy chứ…”

Miệng tôi lúc nào cũng nhanh hơn não, liền cười hí hửng đáp:

“Chẳng phải sợ tin tức sốc quá, ông không chịu nổi sao? Dù sao thì, lời hứa năm đó, cháu cũng thực hiện được một nửa rồi.”

Nghe vậy, ông cụ Kỷ lập tức nheo mắt lại, trọng tâm ngay lập tức dồn vào mấy chữ phía sau.

“Sao? Cháu thật sự định cho ông bồng chắt à?”

Chậc.

Lão già này có trí nhớ không tệ, bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn nhớ mấy câu hùng hồn tôi từng nói khi xưa.

Nói thêm vài câu, thì ông cụ Kỷ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Lúc cửa toilet đóng lại, tôi lờ mờ nghe thấy bên trong, ông ấy đang lẩm nhẩm hát khe khẽ.

Xem ra… Tâm trạng của ông ấy không tệ lắm nhỉ?

Trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Kỷ Thần, tôi níu lấy tay áo anh ấy, hỏi điều mình băn khoăn nhất:

“Chẳng phải anh nói là ông anh mất rồi sao?”

Kỷ Thần bật cười khẽ:

“Người mà bọn tôi đốt giấy vàng mã là ông ngoại tôi cơ. Ông ấy trọng nam khinh nữ, nhưng sau này bà ngoại không sinh thêm được nữa, nên chỉ có mẹ tôi là con gái. Vậy nên từ khi có ký ức, ông ngoại cứ dỗ tôi gọi ông là ‘ông nội’.”

“Tính ông cố chấp, mà người trong nhà cũng thấy chỉ là vấn đề cách xưng hô nên chẳng ai phản đối, thế là tôi gọi luôn vậy.”

Thì ra… Là như vậy.

Lúc mở cửa ra, tôi bị dọa đến tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Phòng khách yên ắng đến kỳ lạ.

Ông cụ mãi chưa ra, không khí có phần ngượng ngùng, tôi liền khều tay áo Kỷ Thần, tìm cớ bắt chuyện:

“Lúc nãy… Sao anh lại nói như thế?”

Xem kìa, trước mặt người mình thích, giọng nói cũng vô thức mềm đi vài phần.

Nếu là người khác, có khi tôi đã dịu dàng hỏi anh ấy có bị bệnh không rồi.

Ánh mắt chạm nhau, Kỷ Thần khẽ nhếch môi cười:

“Những gì tôi nói trước đó cũng coi như thật mà.”

Chuyện này… Đúng là vậy.

Hồi đó, mỗi lần bị ông cụ Kỷ mắng đến mức thê thảm, tôi liền lén lút trút giận lên người Kỷ Thần – chẳng hạn như xì bánh xe của anh ấy, hay nhét vỏ hạt dưa vào ngăn bàn anh ấy…

Nhưng mà…

Tôi đều làm sau lưng anh ấy cơ mà.

Sao anh ấy biết được?

Có lẽ vẻ mặt nghi hoặc của tôi quá rõ ràng, chưa kịp hỏi, Kỷ Thần đã chủ động giải thích:

“Thật ra, mỗi lần, tôi đều biết là em. Em làm việc lúc nào cũng cẩu thả, hoặc là bị bạn tôi bắt gặp, hoặc là tôi tận mắt thấy, hoặc là…”

“Em để lại thẻ học sinh ngay trên chỗ ngồi của tôi.”

Kỷ Thần xoa trán, bất lực nhìn tôi.

“Tôi mà không biết mới là lạ.”

…Tôi chấn động sâu sắc.

Thế mà bấy lâu nay tôi cứ tưởng mình hành động kín kẽ lắm.

Hóa ra đã sớm bị phát hiện rồi.

Hơn nữa, năm đó Kỷ Thần còn chưa “dậy thì thành công”.

Khi ấy anh ấy có làn da ngăm ngăm, lúc nào cũng đeo kính gọng đen, tóc hơi dài che lấp trán và mắt… Khó mà khiến người ta lưu lại ấn tượng đặc biệt về vẻ ngoài.

Còn bây giờ—

Tôi liếc anh ấy một cái, nghiêng mặt thôi đã đẹp đến mức làm tôi muốn rụng chân rồi.

Chân tôi mềm nhũn, tay cũng chẳng còn sức, chiếc cốc nước vừa nâng lên đã chao nghiêng, nước ấm lập tức đổ lên đùi Kỷ Thần.

“Á…”

Tôi hốt hoảng kêu lên, theo phản xạ rút khăn giấy lau giúp anh ấy.

Thế nhưng, giấy đã chạm vào rồi, tôi mới bàng hoàng nhận ra —

Vị trí này… Hơi nhạy cảm.

Càng khó xử hơn là, ngay khoảnh khắc tôi còn đang giữ chặt khăn giấy ở vị trí “ấy”, thì ông cụ Kỷ lặng lẽ bước ra từ nhà vệ sinh…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo