Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Trong căn hầm tối tăm, tôi cầm điện thoại, giằng co đến cùng với người đàn ông trong màn hình.
"Đừng liên lạc với em nữa, em phải gả chồng rồi."
"Có phải anh giúp em trả khoản nợ mười triệu cho công ty của bố em thì em sẽ không phải gả cho người khác nữa đúng không?"
"Anh coi em là cái gì? Em thà đi bán thân cũng không cần tiền của anh."
"Em thà nhận tiền của thằng đó chứ không nhận của anh à, em có ý gì?"
"Anh và anh ta không giống nhau."
"Bớt lừa tôi đi, tối nay em không gửi số tài khoản cho tôi thì chúng ta coi như xong, tôi chặn em ngay lập tức."
Với vẻ mặt bất đắc dĩ, tôi gửi số tài khoản qua, còn kèm thêm một câu: "Kể cả anh có chuyển tiền, em cũng sẽ không động đến một xu. Anh mà ép em nữa, em sẽ đi chết."
Vừa gửi xong câu đó, mấy họng súng trên đầu tôi lập tức lên đạn.
Tôi cảm giác như giây tiếp theo đầu mình sẽ lìa khỏi cổ.
Mãi cho đến khi ứng dụng báo đã nhận được 10 triệu.
Lão đại của khu lừa đảo đập mạnh xuống bàn.
"Kết thúc công việc, đốt pháo hoa."
Lúc này tôi mới hoàn hồn.
Tôi lập tức chặn và xóa người đàn ông có ghi chú là [Brais /188 /Manchester /Thiếu tình cảm, nhiều tiền].
2
Bên ngoài, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc.
Trong văn phòng, mấy người vây quanh tôi.
"Tiêu Nhạc, cô đỉnh thật đấy."
"Pha này cô thành quán quân sale của chúng ta luôn rồi."
Tôi hơi ngại ngùng: "Chủ yếu là do anh ta dễ lừa thôi."
Bọn họ lại bắt đầu phân tích: "Cũng phải, thằng ngu đó đúng là ngu hết thuốc chữa, chưa gặp mặt bao giờ mà dám chuyển cả chục triệu."
"Mày thì biết cái gì? Gia đình đơn thân, lại đi du học xa, còn vừa mới thất tình, loại người này cực kỳ thiếu thốn tình cảm, chỉ cần mua cho ly trà sữa là cảm động chết đi được."
"Thật không biết ông bố ngu cỡ nào mới nuôi ra được thằng con ngu như vậy."
Ha ha ha, cả đám cười đến không đứng thẳng lưng nổi.
Lão đại gõ gõ bàn, tổng kết một câu: "Đúng là ngu thật."
Ông ta đứng dậy, lấy một xấp tiền nhét vào ngực áo tôi: "Mai bảo tổ trưởng đưa cô đến trung tâm thương mại dạo một vòng, không cần tiết kiệm tiền cho tôi."
Tôi vội giữ chặt ngực áo: "Cảm ơn lão đại."
Dù vậy, lão đại vẫn không có ý định rút tay ra.
Bàn tay thô ráp của ông ta tùy tiện luồn vào trong áo tôi.
Những người có mặt ở đây đều làm như không thấy, tiếp tục cười đùa.
Tôi sợ đến nổi da gà khắp người, ngay lúc tôi định buông xuôi thì...
"Lão đại, lại có một con cá lớn cắn câu rồi."
Tổ trưởng Trần Ân cầm điện thoại bước tới.
Lúc này gã đàn ông mới tiếc nuối rút tay ra khỏi áo tôi.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi vẫn còn sợ hãi xách bánh kem về lại tầng hầm.
Vừa mở cửa ra, một cây chổi đã đập thẳng vào mặt tôi.
"Người Trung Quốc đi lừa người Trung Quốc, lương tâm của mày bị chó tha rồi à!"
Tôi chẳng thèm để tâm, thậm chí còn nhếch môi cười: "Có ai ăn bánh kem không?"
Bọn họ xông thẳng tới, tát tôi túi bụi: "Lại một người nữa bị mày hại cho tan nhà nát cửa mà mày còn tâm trạng ăn bánh kem à."
"Bọn tao có chết đói ở đây cũng không ăn miếng bánh dính đầy máu này."
Bọn họ ném bánh kem của tôi xuống đất, chửi rủa tôi là đồ cặn bã.
Mãi đến khi tôi nhấn chuông, Trần Ân chạy đến, bọn họ mới chịu dừng tay.
Sau lần đó, bọn họ không dám gây sự với tôi nữa.
Tôi vừa chửi bọn họ đói hai ngày rồi mà sức vẫn khỏe như trâu, vừa nhặt chiếc bánh kem dưới đất lên.
Ăn hết cả cái bánh, tôi mới bắt đầu đi ngủ.
Tôi nằm trên giường, nhắm mắt lại là hiện lên câu cuối cùng mà người đàn ông bị tôi lừa đã gửi: "Anh yêu em, em đừng chết."
Nhưng sau khi anh ta gửi câu đó, tin nhắn bên kia liền hiện dấu chấm than màu đỏ.
Chắc anh ta hối hận đến xanh cả ruột rồi.
3
Đợi mọi người ngủ say, tôi mò lấy chiếc điện thoại giấu trong chăn.
Tôi gửi toàn bộ ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện và lịch sử giao dịch với người đàn ông bị lừa cho một số lạ.
Bên kia nhanh chóng trả lời: "Cô có bị thương không?"
"Không, ngày mai tôi có thể đến trung tâm thương mại."
"Vậy thì 12 giờ trưa mai, ở chỗ cột cờ, chiếc xe Minibus màu trắng."
"Được."
Tôi ngơ ngẩn nhìn điện thoại vài giây, rồi lại gửi thêm một câu: "Tôi có thể đưa các cô gái khác đi cùng không?"
"Cô có chắc trong số họ không có tai mắt do lão đại khu lừa đảo cài vào không?"
Tôi không thể chắc chắn, thậm chí để bảo toàn mạng sống, tôi còn không dám nói chuyện nhiều với họ.
"Họ sẽ chết."
"Nhưng cô chỉ có một cơ hội duy nhất này để về nhà thôi."
Tôi im lặng vài giây, xóa hết ảnh chụp và cuộc trò chuyện rồi giấu kỹ điện thoại.
Cuối cùng tôi nằm nhìn trần nhà và ngẩn người.
Nghĩ đến hai chữ "về nhà", tim tôi bỗng đập thình thịch.
Tôi muốn dùng tay vẽ lên tường hình dáng của hai chữ đó, nhưng lại phát hiện ra mình đã quên cách viết chúng rồi.
Ngón tay chạm vào những vạch chữ "chính" khắc trên tường, tôi thở dài một tiếng.
Các cô gái ở cùng phòng với tôi đã thay đến lứa thứ tám rồi.
Lứa hiện tại mới đến được một tháng, họ bị dụ dỗ qua đây làm nhân viên đánh máy hoặc streamer với mức lương cao.
Đến nơi mới biết là làm lừa đảo, họ bắt đầu phản đối tập thể, đủ kiểu khóc lóc, la hét, thà chết chứ không chịu đi lừa người.
Còn kết cục của họ, tôi đã quá rõ rồi.
Hoặc là làm lừa đảo, hoặc là làm tay vịn cao cấp.
Nếu còn không nghe lời, một mũi tiêm đi vào là sẽ trở thành nô lệ của dục vọng.
Tôi không giống họ, tôi là đứa ngu ngốc nhất.
Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc cho một công ty IT, họ nói nếu làm tốt sẽ được thưởng một chuyến team building ở đây.
Vì ham du lịch miễn phí, tôi đã cày KPI lên top 1 để được đi, ai ngờ đến rồi thì không về được nữa.
Để sống sót, trước đây mỗi tháng tôi chỉ chốt vài đơn vặt vãnh vài nghìn, một vạn tệ để duy trì cuộc sống.
Nhưng tháng trước, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa lão đại và Trần Ân.
Lão đại nói tôi chốt đơn ít quá, định bán tôi sang công ty khác.
Tôi không muốn chết.
Tôi rất muốn về nhà.
4
Một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, tôi mặc chiếc váy đẹp nhất, cùng Trần Ân lên một chiếc xe Minibus.
Trần Ân trông rất chính trực và đẹp trai, không hiểu sao lại đi làm lừa đảo.
Dĩ nhiên, để ngồi được lên vị trí tổ trưởng, anh ta không thể nào trong sạch.
Lên xe, anh ta bịt mắt tôi lại, trên xe còn có vài người khác cũng vừa chốt được đơn lớn.
Suốt đường đi bọn họ rất phấn khích.
Còn tôi không nói một lời nào, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, gáy cứ túa mồ hôi.
Sau khi mua bừa vài bộ quần áo, tôi ngồi trong quán cà phê bên cửa sổ, vừa uống cà phê vừa nhìn chằm chằm vào vị trí cột cờ ở quảng trường bên dưới.
Trần Ân ngồi xuống đối diện tôi.
"Nhìn gì thế?"
Tôi giật nảy mình: "Dưới lầu có một đứa bé cầm kem vừa ăn được một miếng thì bị rơi, tức quá thế là bật khóc, anh thấy có buồn cười không?"
Anh ta nhìn xuống dưới theo tầm mắt của tôi, rồi cảnh cáo: "Đừng đi một mình."
"Hồi nhỏ tôi cũng từng vì làm rơi kem mà khóc suốt ba ngày."
Anh ta còn định nói gì đó thì đột nhiên có điện thoại gọi đến.
Lúc nghe máy, vẻ mặt anh ta rất nghiêm trọng, còn liếc nhìn tôi một cái.
Tim tôi thót lại.
Không hiểu sao tôi có một dự cảm chẳng lành.