Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhân lúc anh ta đang nghe điện thoại, tôi đi vào một cửa hàng nội y gần đó.
Tôi vơ đại vài món đồ lót rồi đi vào phòng thử đồ.
Vừa vào trong, tôi liền khóa trái cửa.
Rồi tôi móc chiếc điện thoại từ trong ngực áo ra, nhắn tin cho số lạ kia.
"Có thể đến sớm hơn không?"
"Hình như có chuyện gì đó rồi."
Bên kia mãi không trả lời.
Tôi vô cùng lo lắng.
Đúng lúc này, cửa bị gõ vang, Trần Ân ở bên ngoài gọi tôi: "Tiêu Nhạc, chúng ta phải đi rồi."
"Vâng, ra ngay đây!"
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi tiếp tục nhắn tin: "Cầu xin anh, đến đón tôi ngay bây giờ đi, họ bắt tôi phải đi ngay."
Bên kia trả lời: "Còn nửa tiếng nữa xe mới đến."
"Nửa tiếng nữa không kịp đâu."
Dù tôi có cố kéo dài thời gian thế nào cũng không thể câu giờ được nửa tiếng.
Tiếng gõ cửa bên ngoài lớn hơn: "Tiêu Nhạc, cô làm gì trong đó đấy? Không ra tôi phá cửa đấy."
Tôi căng thẳng đến tê dại cả da đầu.
"Tôi không kéo được khóa, anh đợi tôi một chút."
Vừa nói, tôi vừa cởi đồ, vừa chờ tin nhắn.
Bên kia trả lời: "Chỉ còn cách đợi lần sau."
Tôi như phát điên.
"Ông bà nội tôi không đợi được đến lần sau đâu."
Vừa gửi xong...
"Rầm!"
Cửa bị phá tung.
Trần Ân bước vào, ánh mắt anh ta quét qua người tôi vài giây, rồi kiểm tra phòng thử đồ.
Chắc chắn không có lối thoát nào khác, anh ấy mới ném quần áo cho tôi.
"Mặc đồ vào đi."
"Tôi nhìn cô mặc."
Trước khi anh ta vào, tôi đã cởi hết đồ rồi.
Bị đàn ông nhìn chằm chằm lúc thay đồ thực sự rất xấu hổ, nhưng đã đến Myanmar rồi thì xấu hổ còn là gì nữa.
Dù đã sớm chấp nhận số phận, tôi vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.
Sợ bị phát hiện chiếc điện thoại giấu trong đống quần áo, người tôi cứ run lên suốt cả quá trình.
Cuối cùng, sau khi tôi mặc xong nội y, anh ta mới lên tiếng:
"Lấy cái màu đen này đi, rất hợp với cô đấy."
"Vâng."
Cuối cùng anh ta cũng quay lưng đi, đợi tôi mặc nốt phần còn lại, rồi kéo tôi ra khỏi phòng thử đồ.
Lúc ra ngoài, những người khác đã đợi sẵn bên ngoài.
Thấy tôi và Trần Ân cùng bước ra từ phòng thử đồ, mặt tôi lại đỏ bừng, họ liền nhìn nhau cười đầy ẩn ý.
Trần Ân thanh toán cho tôi, rồi cả đám lại vội vã quay về.
Trên xe, Trần Ân đột nhiên nói một câu: "Biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói chứ?"
Mọi người trong xe đều ngầm hiểu gật đầu.
"Đều là đàn ông, huyết khí phương cương, có thể hiểu được."
"Tổ trưởng, bọn em hiểu mà."
Trần Ân không giải thích, tôi lại càng không có tâm trạng giải thích.
Tôi nhìn chằm chằm vào chỗ cột cờ, chiếc xe Minibus màu trắng mà tôi mong đợi mãi không xuất hiện, cả người tôi như mất hồn.
5
Vừa về đến khu lừa đảo, tôi đã bị lão đại túm tóc lôi vào văn phòng.
Hắn ném tôi xuống bàn: "Vậy là mười triệu mày lừa được là của con trai tao?"
Tôi ngơ ngác không hiểu gì.
"Tôi không biết."
"Nó không nói với mày tên nó là Bạch Thiếu Lộ à?"
"Anh ta chỉ nói tên tiếng Anh là Brais."
Tôi giơ tay đỡ nắm tay của ông ta: "Các người dạy tôi, làm thị trường nước ngoài thì không được hỏi tên tiếng Trung, trông sẽ không chuyên nghiệp."
Lý do tôi sống sót được đến giờ là vì tôi là người duy nhất ở đây có bằng tiếng Anh cấp 6.
Hồi đại học, tôi đã đỗ chứng chỉ tiếng Anh cấp 6 với hơn 500 điểm, không ngờ có ngày lại dùng đến nó, mà lại còn là để đi lừa đảo.
Bạch lão đại sửng sốt vài giây, tức đến nổi gân xanh, lại tát tôi một cái như trời giáng.
"Thằng mẹ nào dạy mày như thế?"
Tôi sợ tới mức phát run: "Trần... Trần Ân."
Giờ thì hay rồi, cả tôi và Trần Ân đều được "thưởng" một trận đòn.
Còn tại sao lại khai ra Trần Ân, tôi thừa nhận có chút tâm tư muốn báo thù riêng.
Ai bảo anh ta cứ nhìn chằm chằm tôi lúc tôi mặc nội y.
Anh ta chẳng qua cũng chỉ là một con chó của Bạch lão đại, chó cậy thế chủ mà thôi.
Tôi bị đánh đến mặt mũi đầy máu, rồi bị ném về tầng hầm như một con chó.
Sau này tôi mới biết, tiền thì nhận được từ tối qua.
Nhưng đến hôm nay lão đại mới biết tin.
Tài khoản của ông ta bị con trai chuyển đi mất mười triệu, ông ta tức đến sôi gan.
Bạch lão đại là loại người ngụy quân tử, ngay cả lúc giết người thì trên mặt vẫn giữ vẻ tao nhã.
Lần đầu tiên tôi thấy ông ta mất bình tĩnh như vậy.
Nói thật, cũng có chút hả hê.
6
Về đến tầng hầm, mấy cô gái lại được dịp châm chọc mỉa mai tôi.
"Hôm qua còn oai phong lẫm liệt lắm mà? Mới một ngày đã thành chó nhà có tang rồi à?"
"Mày không phải thích mách lẻo, thích ôm đùi lắm sao? Sao không đi liếm gót thằng Trần Ân của mày đi?"
"Mày đi ngủ với nó một đêm nữa đi, nó sướng rồi thì mày lại được chó cậy thế chủ."
Nếu là bình thường thì tôi chẳng thèm chấp mấy người này.
Nhưng hôm nay tâm trạng tôi thực sự rất tệ.
Thế là tôi vùng dậy đánh nhau với họ.
Không ngoài dự đoán.
Tôi lại được ăn thêm một trận đòn nữa.
Tôi co người trên giường, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, trông thảm hại vô cùng.
"Không phải đánh nhau giỏi lắm sao? Sao giờ lại khóc đến run cả người thế kia?"
"Tao đang cười đấy, cười chúng mày yếu như sên. Không phải tao khoe chứ, nếu bị lão đại đánh, chúng mày chịu không nổi ba quyền đâu."
"Bị đánh mà còn tự đắc, mày đúng là đồ đê tiện."
"Chúng mày cứ chờ đấy, không quá một tuần, lão đại sẽ lại trọng dụng tao, còn chúng mày chắc chắn sẽ khóc thảm hơn cả tao."
Mẹ kiếp, tôi đau đến mức toàn thân chỉ còn lại cái miệng là cứng.
Sau đó, vì không còn sức cãi nhau với bọn họ nữa, tôi bắt đầu giả câm giả điếc.
Đêm đó, tôi liên tục bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Trong mơ, bà nội tôi đang ngồi trong sân trông một cô bé ăn kem, kem của cô bé bị rơi xuống đất, cô bé òa khóc nức nở.
"Con bé ngốc này, khóc cái gì? Mai bảo ông ra thị trấn mua cho con cái khác."
Ông nội cũng cười hiền từ bước đến: "Mua, mua, mua, ông mang sọt tre ra thị trấn bán rồi sẽ mua cho con."
Mơ về tuổi thơ của mình khi đang ở nơi đất khách quê người, đây chẳng phải là ác mộng thì là gì?
Cảm xúc của tôi có chút suy sụp.
Hôm nay chỉ thiếu một chút nữa thôi là tôi có thể về nhà rồi.
Sự tuyệt vọng bao trùm lấy tôi.
Tôi lấy từ dưới nệm ra chiếc sim điện thoại mà hôm qua Trần Ân bảo tôi vứt đi, lắp vào máy, rồi thành thạo nhập tài khoản WeChat của Bạch Thiếu Lộ.
Bên kia gần như chấp nhận kết bạn trong một giây.
Cậu ta cứ hiển thị "đang nhập...", nhưng cuối cùng chỉ gửi một dấu hỏi.
Tôi không trả lời mà đăng một bài trên dòng thời gian chỉ mình cậu ta thấy được.
Đó là một bức ảnh bàn chân đang đứng trên sân thượng, kèm dòng chữ: "Tôi đã có lỗi với quá nhiều người, vĩnh biệt thế giới này."
Cậu ta gần như nhắn tin ngay lập tức.
"Em đang ở đâu?"
Khi chắc chắn cậu ta đã thấy được, tôi lập tức chặn và xóa cậu ta, cũng xóa luôn bài đăng đó.
Xử lý xong xuôi, tôi tháo sim ra giấu xuống dưới nệm.
Ở khu lừa đảo, mỗi sim chỉ dùng để lừa một người, xong việc là phải hủy ngay.
Nếu bị phát hiện còn giữ lại sim, đầu sẽ phải chuyển nhà.
Nhưng tôi không sợ, đầu tôi cứng lắm mà.
7
Tôi bị bỏ đói ba ngày.
Đến ngày thứ ba, Trần Ân nói Bạch lão đại tìm tôi.