Lịch Sử Chạy Trốn Của Hoa Hồng - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Mười triệu đó là do tôi tự nguyện chuyển, tôi đã lờ mờ đoán ra đó là một trò lừa, nhưng tôi sợ chị không chốt được đơn sẽ bị đánh gãy tay gãy chân."


"Tôi nghe nói mẹ tôi chính là vì sắp chốt được một đơn lớn, nhưng cuối cùng lương tâm trỗi dậy, nói cho người ta biết đó là lừa đảo, nên mới bị ông ta giết chết."


"Dù chỉ có một phần vạn cơ hội chị sẽ không bị đánh, tôi cũng không dám cược vào một phần vạn đó."


Nói đến cuối, cậu ta tự mình tức đến bật cười.


"Chị ơi, chị thấy không, chị đã thắng từ lâu rồi."


Lượng thông tin quá lớn, tôi phải mất một lúc lâu mới định thần lại được.


"Đồ điên."


"Tôi yêu chị." Cậu ta nghiêm túc nhìn tôi.


Tôi sững sờ ở đó: "Cậu nghĩ quan hệ của chúng ta bây giờ là để nói những lời này sao? Tôi chỉ ước có thể giết cậu ngay bây giờ, rồi quay về giết bố cậu."


"Tàn nhẫn thật, chị không có một chút không nỡ nào với tôi sao?"


"Cậu nghĩ sao?"


Mắt cậu ta bỗng nhiên đỏ hoe: "Nhưng tôi luyến tiếc chị."


"Chị là lý do khiến mỗi lần tôi đau khổ đến chết đi sống lại nhưng lại vẫn luyến tiếc thế giới này."


Nhân lúc cậu ta đang xử lý vết thương cho tôi, tôi liền chộp lấy khẩu súng cậu ta để bên cạnh, rồi chĩa vào trán cậu ta.


Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, không một chút sợ hãi, vẫn còn cười: "Bắn đi. Bắn vào đây này."


Cậu ta dùng tay bẻ họng súng về phía ngực cậu ta.


Tôi lên đạn, giằng co mấy phút, cuối cùng vẫn do dự.


"Tôi không thể."


"Là không thểhay không nỡ?"


"Là không thể."


"Tôi không tin."


"Tin hay không thì tùy, tôi không thể gánh thêm tội danh giết người nữa."


Lời tôi còn chưa dứt, cậu ta đã hôn tôi.


"Buông ra, nếu không tôi giết cậu!"


"Không buông."


Nụ hôn của cậu ta mãnh liệt, hôn đến mức tôi không thở nổi.


Tôi cắn mạnh vào môi cậu ta một cái, rồi đẩy ra, tát cho cậu ta một bạt tai.


"Chị ơi..."


Cậu ta ngồi xổm trên đất, vô cùng đáng thương nhìn tôi.


"Đừng gọi tôi, tôi thấy ghê tởm."


Tôi cầm súng, đứng dậy, định bỏ đi.


Cậu ta lại gọi tôi lại: "Lần này chị cũng định bỏ rơi tôi à?"


21


"Không bỏ rơi cậu thì cậu muốn tôi làm thế nào? Tôi đang chạy trốn, không phải đi nghỉ dưỡng em trai ạ."


"Chị nghĩ chỉ với một mình chị và một khẩu súng mà có thể ra khỏi khu rừng này sao?"


Tôi do dự một lúc.


Tuy cậu ta lụy tình, nhưng cậu ta nói đúng.


Tôi không quen thuộc địa hình khu rừng này, bên trong có mìn, còn có cả quân đội.


Có lẽ tôi đi chưa được năm cây số đã toi mạng rồi.


"Mang tôi theo đi, địa hình ở đây tôi quen, lỡ như gặp phải bố tôi, chị còn có thể dùng tôi làm con tin."


"Cậu nói nghe có lý thật, tại sao tôi phải tin cậu?"


"Bây giờ ở đây chỉ có một mình tôi, ngoài tin tôi ra chị còn có thể tin ai?" Cậu ta dừng lại một chút: "Chị thật sự nghĩ lúc đó chị giết được bố tôi là có thể trốn thoát khỏi khu lừa đảo à?"


"Phó thủ của ông ta và cả những ông trùm quân khu kia sẽ lập tức giết chị, còn có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí của bố tôi."


Cậu ta nói không sai, giết bố cậu ta tôi quả thực không thể trốn thoát.


Cậu ta kéo tôi chạy ra ngoài, không ai dám cản, cũng là vì bố cậu ta là trùm khu lừa đảo, người khác còn kiêng kị cậu ta vài phần.


Mười phút sau, tôi dùng dây giày của cậu ta trói tay cậu ta lại, rồi nắm dây, đi về phía trước.


Cậu ta thật sự rất quen thuộc với khu rừng, khiến tôi cũng tò mò không biết có phải cậu ta đã từng đến đây không.


"Chưa từng đến, nhưng đã nghiên cứu rất lâu rồi."


"Lúc nào?"


"Lúc xem bản đồ Trung Quốc, tiện thể..."


Suốt đường đi cậu ta cứ nói chuyện phiếm với tôi.


"Trung Quốc có vui không? Chị có thể đưa tôi đến Trung Quốc không?"


"Trung Quốc không chào đón cậu."


"Nhưng tôi rất muốn đi, muốn đến xem nơi chị sống."


"Cậu nằm mơ đi."


Chúng tôi loanh quanh trong rừng bốn năm tiếng đồng hồ, đi đến kiệt sức.


"Chị ơi, chị thật sự chưa từng thích tôi sao?"


"Cậu có phiền không vậy, hỏi suốt cả đường rồi."


Tôi mệt chết đi được, sắp sụp đổ rồi, cậu ta lấy đâu ra tinh thần thế.


"Chị không trả lời tức là nhận rồi nhé."


Tôi lườm cậu ta một cái, không muốn để ý nữa.


"Chị ơi, em vui quá, cuối cùng chị cũng thừa nhận thích em rồi."


Tôi...


Tôi đứng dậy đi thẳng ra xa cậu ta.


"Đi hướng này."


Cậu ta nhắc tôi.


"Lúc nãy cậu không nói là hướng này."


"Chắc là tôi nhớ nhầm."


Thế là tôi và cậu ta đổi hướng, chưa đến mười phút đã ra khỏi rừng, đến bên bờ sông.


"Bạch Thiếu Lộ, cậu chơi tôi à?"


Tôi đột nhiên nhận ra, việc loanh quanh trong rừng bốn năm tiếng là do bị lừa, đổi hướng một cái là con sông đã ở ngay trước mắt.


"Không đùa chị, phải đợi đến năm giờ sáng mới có thể qua sông."


"Tại sao?"


Cậu ta chỉ về phía một đám bảo vệ có súng của khu lừa đảo ở cách đây không xa.


"Ý cậu là năm giờ sáng bọn họ đổi ca, là lúc ít người nhất?"


Cậu ta nhìn chằm chằm tôi rồi bỗng nhiên cười: "Không phải."


"Vậy là gì?"


"Bình minh lúc năm giờ là đẹp nhất."


Cậu ta vừa dứt lời, mặt trời đã nhô ra khỏi tầng mây, ánh rạng đông lập tức chiếu lên mặt tôi.


"Bạch Thiếu Lộ, có phải cậu muốn tìm chết không?"


Lừa tôi cả đêm chỉ để ngắm bình minh?


"Chị ơi, chị đẹp quá, cô gái của em và ánh ban mai cùng tồn tại."


Nói xong, cậu ta hôn lên ánh ban mai trên má tôi.


Thế là ánh ban mai từ mặt tôi chạy sang mặt cậu ta.


"Em đã đọc một cuốn sách, trong sách nói, khoảnh khắc mặt trời xuất hiện, những người yêu nhau hôn nhau thì cả đời sẽ không bao giờ lạc mất nhau ,chị ơi, chúng ta sẽ không lạc mất nhau nữa."


Cậu ta cười, nụ cười ngọt ngào đến thế.


Tôi vốn định chửi cậu ta, nhưng bình minh quả thực quá đẹp, nếu tôi nói ra những lời bẩn thỉu đó thì đúng là không hợp hoàn cảnh chút nào.


Tôi lười đôi co với cậu ta, tôi sắp trốn thoát rồi.


"5 giờ 20 đổi ca, chị ở lại với em thêm 20 phút nữa được không?"


Thế là hai chúng tôi trốn trong bụi rậm ven sông, ngắm bình minh 20 phút.


"Nếu là chị, năm 8 tuổi gặp phải chuyện như vậy, chị sẽ làm thế nào?"


Cậu ta hỏi tôi.


"Vậy thì đương nhiên..." Tôi vốn định nói sẽ giết bố, nhưng vừa quay đầu lại tôi đã thấy cậu ta khóc.


"Cậu đừng hỏi tôi, bố mẹ tôi đã bỏ tôi từ nhỏ, tôi sống cùng ông bà nội."


Câu hỏi này, tôi thật sự không thể trả lời.


"Xin lỗi, đã để chị gặp phải hai kẻ tồi tệ là em và bố em, em thay mặt bố em xin lỗi chị."


"Tôi sẽ không tha thứ."


"Em biết."


Tôi dừng lại một lúc, rồi nói với cậu ta: "Từ đầu đến cuối cậu không tham gia phạm tội, cậu đến đồn cảnh sát tự thú đi, xem họ xử lý thế nào, tôi nghĩ sẽ không quá nghiêm trọng đâu. Học hành cho tốt, làm người cho tốt. Thay bố cậu làm nhiều việc thiện."


"Vậy à? Vậy em học hành thật tốt thì sau này có thể đến Trung Quốc tìm chị không?"


Tìm tôi?


Sao có thể chứ, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta nữa.


Tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho bố cậu ta, nên cậu ta cũng trở thành một người trong danh sách đen của tôi.


"Cậu đừng đến. Dù cậu không tham gia phạm tội, nhưng cậu đã dung túng cho bố cậu phạm tội, chỉ riêng điểm này thôi, tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho cậu."


Cảm xúc của cậu ta rất sa sút: "Được."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo