Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
22
Tôi hỏi cậu ta khi nào thì phát hiện ra tôi chính là người đã lừa đảo cậu ta.
Cậu ta nói đã nghi ngờ từ rất sớm, sau khi gặp Tống Thiến mới xác nhận.
"Chị tin không? Một người thật sự sẽ yêu đi yêu lại cùng một người."
"Quỷ mới tin."
"Em tin." Cậu ta nhìn tôi: "Dung mạo sẽ thay đổi, giọng nói sẽ thay đổi, nhưng cảm giác sẽ không thay đổi. Trái tim sẽ nhận ra người mình yêu sớm hơn cả đôi mắt."
"Đừng nói nữa, sau này chúng ta sẽ không gặp lại đâu."
Cậu ta nhìn về phía xa, mắt lại đỏ hoe: "Nhưng em rất muốn được ở bên chị mãi mãi."
Bảo vệ ở xa bắt đầu đổi ca, tôi và Bạch Thiếu Lộ đi đến bờ sông.
Tôi cởi trói cho cậu ta, rồi dùng súng chĩa vào cậu ta, bảo cậu ta nhảy xuống.
Con sông này rộng 20 mét, tôi có thể bơi qua.
Nhưng lỡ bơi được nửa đường, người của bố cậu ta đuổi đến, tôi cũng có thể bị bắn chết.
Cậu ta ngoan ngoãn xuống sông.
Quả nhiên tôi vừa bơi ra, bên bờ đã tập trung hơn chục người.
Tôi bơi nhanh hơn, kết quả là dòng nước giữa sông chảy xiết hơn tôi tưởng, tôi lập tức bị cuốn vào một tảng đá, va đập mạnh đến mức eo tôi như muốn gãy.
Pằng!
Người trên bờ bắt đầu nổ súng về phía tôi.
Bạch lão đại đã đuổi đến bên bờ: "Tiêu Nhạc, mày giấu USB ở đâu? Mày nói ra, tao sẽ tha cho mày một mạng."
"Giấu trong quan tài tổ tông nhà mày ấy!"
Tôi chửi một câu, cắm đầu bơi về phía trước.
Phía trước có người đột nhiên nắm lấy tay tôi: "Nắm lấy áo tôi, nước ở đây chảy xiết lắm."
"Bạch Thiếu Lộ, mày là con của ai? Sao mày lại giống hệt mẹ mày, ăn cây táo rào cây sung? Quay lại!"
Bạch lão đại điên cuồng chửi rủa trên bờ, nhưng Bạch Thiếu Lộ vẫn liều mạng kéo tôi bơi về phía trước.
Đạn liên tục bắn xuống nước sượt qua người tôi, thêm dòng sông vốn đã chảy xiết, khiến tôi suýt nữa tưởng mình sẽ chết ở đây.
Bạch Thiếu Lộ đột nhiên kéo tôi qua, đẩy tôi về phía trước, rồi tự mình ở phía sau chắn đạn.
"Cậu điên rồi à?"
"Đừng nói nữa, bơi về phía trước đi, đừng quay đầu lại."
Lúc tôi cuối cùng cũng sắp bơi đến bờ bên kia, cậu ta đột nhiên nhấn tôi xuống nước.
"Cậu làm gì vậy?"
Tôi vừa ngẩng đầu lên, đã thấy ngực cậu ta đầy máu.
"Còn 5 mét nữa, chị nhất định có thể làm được."
Cậu ta hôn lên đầu tôi, cười với tôi: "Chị ơi, đoạn đường tiếp theo, em không đi cùng chị nữa."
"Bạch Thiếu Lộ!"
Tôi nhìn cậu ta buông tay tôi ra, tôi đưa tay muốn nắm lấy, nhưng cậu ta lại đẩy tôi ra.
"Trung Quốc để lần sau đi nhé."
"Chị ơi, em yêu chị."
Trong nháy mắt, dòng nước đã cuốn cậu ta đi xa.
Người trên bờ bắt đầu hét lớn: "Ai cho chúng mày nổ súng?"
"Mau cứu người!"
Nhân lúc hỗn loạn, tôi dốc hết sức bơi vào bụi rậm, rồi loạng choạng chạy như điên lên bờ.
Không biết đã chạy bao lâu, cho đến khi gặp một người nông dân Thái Lan đi làm đồng, ông ấy tốt bụng dùng xe máy chở tôi đến cục xuất nhập cảnh.
Ông ấy đã ở lại với tôi cho đến 9 giờ cục xuất nhập cảnh mở cửa mới lặng lẽ rời đi.
23
Ở lại cục xuất nhập cảnh nửa tháng, tôi bị trục xuất về nước.
Tống Thiến đến đón tôi.
Đưa thẳng tôi đến đồn cảnh sát.
Tống Thiến nói với tôi, Trần Ân cũng là cảnh sát.
Vợ mới cưới của anh ấy bị bạn thân lừa sang Myanmar.
Lúc người bên đó đến giải cứu, vợ anh ấy đang mang thai đã chết trong thủy lao.
Sau khi phát hiện mình bị ung thư, anh ấy đã dứt khoát kiên quyết đến Myanmar, ở lại đó làm nội gián.
Cứu được thêm một cô gái nào hay cô gái đó.
Người nhắn tin cho tôi vẫn luôn là Trần Ân, người bảo Tống Thiến qua đón tôi cũng là Trần Ân.
Thi thể của Trần Ân được vận chuyển về nước.
Nát bét, hoàn toàn không nhìn ra hình người.
Người ta tìm thấy một chiếc sim điện thoại trong đường ruột của anh ấy.
Đầu óc tôi bỗng nhiên trống rỗng.
Vậy là Trần Ân đã tìm thấy chiếc sim đó, để không làm lộ tôi, anh ấy đã nuốt nó vào bụng.
Vậy mà cuối cùng anh ấy lại chết trong tay tôi, anh ấy đã đau đớn đến nhường nào.
"Anh ấy vốn không định sống sót ra khỏi nơi đó."
"Người hại chết anh ấy không phải là cô, mà là cô hot girl mạng đã được anh ấy cứu ra."
"Trần Ân đã dùng mạng sống để cứu cô ta, vậy mà cô ta vừa về nước đã kể lại trải nghiệm trốn thoát để giành lòng đồng cảm của người khác, nổi tiếng sau một đêm."
"Chính vì vậy, lão đại của khu lừa đảo mới lướt thấy video đó."
"Chúng tôi còn không thể làm gì cô ta, bởi vì cô ta cũng không vi phạm pháp luật."
"Chỉ tiếc cho cảnh sát Trần, chết thảm thiết như vậy."
Lúc nhìn thấy cô hot girl mạng đó, tôi sững người.
Cô ta chính là cô gái đã tát tôi túi bụi trong tầng hầm trước đây.
Tôi không hiểu tại sao Trần Ân lại cứu cô ta, nghĩ một lúc lâu tôi bỗng nhiên nhớ lại ngày đó, tôi đã nhắn tin cho anh ấy: "Tôi có thể đưa các cô gái khác đi cùng không?"
Anh ấy nói cơ hội về nhà chỉ có một lần.
Nhưng anh ấy vẫn mềm lòng, sau đó anh ấy còn hỏi tôi một lần, hỏi trong tầng hầm của tôi có những cô gái nào.
Tôi chỉ thuận miệng nhắc đến, vậy là anh ấy vẫn bất chấp nguy hiểm tính mạng để đưa họ ra ngoài?
Tim tôi lập tức đau đến không thở nổi.
Vào ngày thứ ba sau khi tôi trốn thoát.
Cảnh sát Trung Quốc và cảnh sát địa phương đã phối hợp tấn công khu lừa đảo.
Lúc cảnh sát xông vào, Bạch lão đại đang làm đám tang cho con trai.
Ông ta hỏi cảnh sát có thể cho ông ta 10 phút để từ biệt con trai không.
Cảnh sát đã đồng ý.
Một tiếng súng vang lên, Bạch lão đại bắn một phát súng vào trán mình, cuối cùng ngã xuống trên quan tài của con trai.
"Cậu ta chết rồi à?"
"Chết rồi. Viên đạn chí mạng trúng ngay giữa tim."
"Ồ, tốt lắm."
Chết ngay một phát súng là tốt rồi, tốt hơn nhiều so với việc bị hành hạ đến chết trong khu lừa đảo.
Lòng tôi có chút nặng trĩu, nhưng không biết nói từ đâu.
Tôi chỉ nhớ cậu ta nói muốn đến Trung Quốc xem thử.
Cậu ta quả nhiên không đến được nữa rồi.
Chết hẳn rồi.
Tống Thiến lấy điện thoại ra, bảo tôi nhập tài khoản WeChat của Bạch Thiếu Lộ để sắp xếp lại vụ án.
Ngay lúc nhấn vào ảnh đại diện của cậu ta, tim tôi vẫn như bị một cú đấm mạnh.
Trên ảnh có ghi: "Chị ơi, chị sẽ yêu em mãi mãi chứ?"
"Chị sẽ."
Thằng ngốc này, đổi ảnh đại diện từ lúc nào vậy?
Tôi vì tội lừa đảo và vượt biên trái phép nên bị kết án 5 năm.
Trước khi vào tù, tôi đã xin Tống Thiến nghỉ nửa ngày.
Cô ấy tưởng tôi sẽ đến mộ ông bà nội để từ biệt.
Tôi không làm vậy.
Tôi không dám.
Tôi chạy đi tìm cô hot girl mạng kia.
Lúc tôi tìm thấy cô ta, cô ta đang bật filter làm thon mặt, vừa khóc vừa livestream bán hàng.
Tôi bê một cái chậu, đi đến sau lưng cô ta, hắt thẳng một chậu phân lên người cô ta.
Cô ta gào thét, lăn lộn trên sàn nhà ngay trong buổi livestream.
Sau đó tôi và cô ta lại cùng nhau đến đồn cảnh sát.
Tống Thiến nhìn tôi vẻ bất lực: "Sắp vào tù rồi mà sao còn không yên phận thế?"
Nhưng lại lén giơ ngón tay cái với tôi, nói tôi làm rất tốt.
Giữa chừng, Tống Thiến có đến thăm tôi.
"Cô giúp cảnh sát lấy được chiếc USB đó là bằng chứng quan trọng, cô có thể xin giảm án đấy."
"Thôi, tôi thấy ở đây có ăn có ở, ngủ cũng an ổn, khá tốt."
Những ngày tháng trong tù là những giấc ngủ yên bình nhất của tôi.
Lòng thanh thản, không còn phải lo lắng sợ hãi nữa.