Lịch Sử Chạy Trốn Của Hoa Hồng - Chương 12 - Hoàn

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

24


5 năm trong tù, tôi thường nhờ Tống Thiến tìm giúp một số sách để học, để giết thời gian nhàm chán này.


Sau khi ra tù, Tống Thiến giúp tôi tìm được một công việc trong một công ty tư nhân.


"Cô có tiền án, tôi tìm cho cô một công ty tư nhân, lương không cao, cô có chấp nhận không?"


"Tôi thấy rất tốt mà."


Tôi có đồng nghiệp mới, công việc mới, cuộc sống mới.


Tống Thiến trêu chọc: "Cô ra tù rồi mà ngoài công việc ra là về nhà, cuộc sống hai điểm một đường này sao cứ như vẫn đang ngồi tù vậy?"


Tôi cười hì hì nhìn cô ấy: "Vậy chị nghĩ đi làm công sở sáng đi chiều về không phải là ngồi tù à?"


Cô ấy liếc tôi một cái: "Cô nói trúng chân tướng rồi đấy."


Tôi tích cực làm việc, bưng trà rót nước việc gì cũng làm, vì vậy đồng nghiệp đều khá quý tôi.


Một hôm, có một cô bé 6 tuổi đến văn phòng.


Cô bé con nuôi của một đồng nghiệp trong văn phòng.


Cô bé ngồi một mình ở đó làm bài tập, không khóc không quấy, chững chạc hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.


"Bố mẹ đứa bé đó sang Myanmar làm lừa đảo, không về được nữa, không ai muốn nhận nuôi nên thành trẻ mồ côi, đồng nghiệp của chúng ta cũng chỉ nhận nuôi thôi, nhưng gần đây đồng nghiệp lại phát hiện bị ung thư, lại sắp phải đưa con bé vào viện phúc lợi."


"Cũng đáng thương, còn nhỏ tuổi đã học được cách nhìn sắc mặt người khác."


Gần đây đồng nghiệp đó đã nhập viện, mọi người vì lòng tốt nên đã mở họp bàn bạc thay nhau chăm sóc cô bé.


Nhưng nhà nào cũng có việc nhà nấy.


Người thì nói nhà mình cũng có con nhỏ, chăm sóc thế nào được.


Lãnh đạo cũng rất đau đầu.


Mỗi lần mở họp bàn bạc, tôi lại thấy cô bé với vẻ mặt tổn thương ngồi làm bài tập ở bên ngoài.


Nhưng một lúc sau lại nở nụ cười, bưng tách trà, rót nước cho từng người.


"Dì ơi, con có thể tự ngủ, tự giặt quần áo, sẽ không làm phiền dì nhiều đâu ạ."


Tôi nhìn một lúc lâu, rồi đề nghị: "Hay là để tôi nuôi cô bé đi."


"Một tuần?"


"Mãi mãi."


Các đồng nghiệp bàn tán xôn xao.


"Tiêu Nhạc, cô 30 tuổi rồi còn chưa kết hôn, lại kéo theo một đứa trẻ là càng khó tìm bạn trai hơn đấy."


Tôi không nói gì, chỉ cười nói không vội.


Lúc tôi đến dắt tay cô bé, cô bé cười gọi tôi là chị, nhưng quay lưng đi vẫn sụt sùi khóc.


Cô bé tên là An An.


Tôi đề nghị nuôi bé, nhưng không muốn làm thủ tục nhận nuôi.


"Vậy không phải cô nuôi không công à?"


"Tôi có tiền án, làm thủ tục rồi lại hại con bé."


Thế là An An trở thành em gái của tôi, mỗi ngày tan học đều ngoan ngoãn đứng ở cổng trường đợi tôi, thấy tôi là khuôn mặt nhỏ nhắn không kìm được mà cười với tôi.


Một hôm cô bé khóc hỏi tôi: "Chị ơi, họ đều nói bố mẹ em là người xấu, đã làm rất nhiều chuyện xấu, em phải làm sao bây giờ ạ?"


Tôi bị câu hỏi của cô bé làm cho sững người.


Vì tôi đã nhớ đến một người.


Ngày hôm đó cậu ấy đã khóc hỏi tôi, nếu là tôi, năm 8 tuổi thì phải làm thế nào?


Tôi mới phát hiện, đến tận bây giờ tôi vẫn không thể trả lời câu hỏi này.


Vấn đề của cha mẹ lại để một đứa trẻ gánh vác sao?


Cô bé đã làm sai điều gì?


Con người sinh ra vốn không thể lựa chọn cha mẹ.


Tôi vẫn không trả lời câu hỏi này của An An.


Tôi đưa cô bé đi mua một cây kem, cô bé lại lau nước mắt và vui vẻ trở lại.


Tôi cúi xuống, nhìn cô bé: "Hồi nhỏ chị cũng bị bố mẹ bỏ rơi, chị hỏi bà nội là tại sao bố mẹ lại không cần chị nữa, bà nói đó là chuyện của người lớn, không phải lỗi của trẻ con."


"An An à, nếu bây giờ chúng ta chưa hiểu được thì cứ tạm gác lại, cứ ngoan ngoãn lớn lên trước đã, sau này lớn rồi thì mình đi tìm câu trả lời, được không em?"


"Trước lúc đó, chúng ta phải làm một đứa trẻ ngoan."


Cô bé gật đầu, cái hiểu cái không.


"Em cũng muốn làm người tốt như chị."


Người tốt?


Tôi đâu phải người tốt gì.


25


Mỗi cuối tuần tôi đều đưa An An đến thăm bố mẹ của Trần Ân.


"Sao lại đến nữa rồi, cháu không đi tìm bạn trai à?"


"Thời gian đều lãng phí cho hai ông bà già này rồi."


Mặc dù họ nói vậy, nhưng mỗi lần tôi đến họ đều rất vui.


Nhìn An An, ông bà không khỏi thở dài: "Nếu con của Trần Ân không chết, chắc cũng lớn bằng này rồi nhỉ?"


Tôi sững sờ ở đó, nhất thời không biết an ủi thế nào.


Tôi kéo tay An An: "Ông bà đang có chuyện buồn, em có thể làm cho ông bà cười được không?"


Cô bé luôn vỗ ngực nói: "Cứ để em lo."


Cô bé quả thực đã làm được.


Bố mẹ Trần Ân thật sự rất thương cô cháu gái nhỏ không cùng huyết thống này.


Mỗi cuối tuần đều chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, toàn là những món mà cô cháu gái nhỏ thích ăn.


Tiết Thanh Minh, tôi đưa An An đi đốt vàng mã cho ông bà nội tôi.


Cô bé thành thạo dọn dẹp sạch sẽ trước mộ, rồi đặt những bông hoa tươi ngay ngắn trước mộ.


Cô bé đột nhiên thấy tôi đốt riêng một đống vàng mã.


"Chị ơi, cái này đốt cho ai vậy ạ?"


"Một người anh."


"Anh như thế nào ạ?"


"Là... một người anh lớn hơn em một chút."


"Anh ấy cũng rất thích chị giống như em phải không ạ?"


Tôi không nói gì.


Nhất thời tôi không biết nên miêu tả Bạch Thiếu Lộ với cô bé 6 tuổi này như thế nào, với tư cách gì.


Lúc ở trong tù, chưa một lần tôi nào mơ thấy cậu ấy.


Nhưng gần đây cậu ấy lại hay quấy nhiễu tôi trong mơ.


Cứ lặp đi lặp lại câu nói đó: "Chị sẽ mãi mãi yêu em chứ?"


Tôi không muốn bị cậu ấy làm phiền nữa, có người khuyên tôi nên đốt ít vàng mã cho cậu ấy.


Tôi còn mua cả loại hoa hồng đỏ mà cậu ấy yêu thích nhất.


Nhà thơ vĩ đại lãng mạn đó của cậu ấy nói muốn được người khác tặng hoa, trước đây đã bóng gió đòi được nhận hoa, mà tôi chưa bao giờ tặng.


Không ngờ lần đầu tiên thỏa mãn mong muốn của cậu ấy lại là sau khi cậu ấy đã chết.


"Đi đầu thai đi, nhà thơ vĩ đại vừa khó chiều vừa sến sẩm."


Tôi cũng bỏ bó hoa hồng đó vào lửa.


Vậy thì, tạm biệt ở đây thôi.


Chúng ta đều đừng ngoảnh đầu lại.


Bởi vì từ nay chúng ta không còn chung đường nữa, nên chỉ có thể đi đến đây mà thôi.


(Hết)

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo