Lịch Sử Chạy Trốn Của Hoa Hồng - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cậu ta bực bội đá vào ghế sô pha: "Chính tôi cũng không biết nữa."


"Cậu đúng là bị bệnh rồi."


Tôi mắng cậu ta một câu rồi bỏ đi.


Nhưng cậu ta lại cứ nhìn chằm chằm tôi, nhìn đến mức tôi sởn cả gai ốc, vẻ mặt lúc nhìn tôi cũng ngày càng kỳ lạ.


"Cô không thấy bản thân cô cũng có vấn đề à? Không phải cô nói tôi sẽ bị Tống Thiến lừa thêm mười triệu nữa sao? Tại sao bây giờ quan hệ của cô với cô ấy lại tốt như vậy, còn đứng về phía cô ấy nữa?"


"Bởi vì tôi thấy cậu bị lừa là đáng đời, biết đâu cô ấy lừa được lại chia cho tôi năm triệu."


Tôi chỉ thiếu điều chửi thẳng vào mặt cậu ta là đồ ngu, thế mà cậu ta vẫn còn cười được.


Cậu ta cười cười rồi lại thở dài một hơi: "Sao cô lại thích tiền đến thế nhỉ."


Tôi lười để ý đến cậu ta.


Tống Thiến vừa đến, tôi liền lén nói với cô ấy: "Tôi chịu không nổi nữa rồi, bao giờ thì đưa tôi đi, tên Bạch Thiếu Lộ kia bắt đầu nghi ngờ rồi."


"Tôi đến chính là để báo cho cô biết, chiều nay tôi hẹn cô đi dạo phố, sau đó xe sẽ đợi ở chỗ cũ trong trung tâm thương mại, tôi sẽ giữ chân cậu ta, cô cứ lên xe là được..."


"Được."


Mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, tôi cảm thấy dài như cả năm.


Ngay lúc sắp xuất phát thì Trần Ân đến.


Không chỉ có mình anh ta, mà còn có mấy người cầm súng.


Anh ta bảo tôi trở về.


Tôi không có cách nào báo cho Tống Thiến.


Kế hoạch lại một lần nữa bị phá vỡ, một cảm giác bất lực sâu sắc tràn lan trong lồng ngực tôi.


Trên xe, rất nhiều lần Trần Ân nhìn tôi, muốn nói lại thôi.


"Đã xảy ra chuyện gì?"


Anh ta không nói.


"Anh có thể cho tôi chuẩn bị tâm lý một chút được không?"


"Muốn sống thì đừng nói chuyện với tôi."


Lúc này tôi mới thấy trên xe có thêm mấy người cầm súng mà tôi chưa từng gặp.


Ra khỏi trung tâm thành phố, anh ta lại lấy khăn trùm đầu tôi như thường lệ.


Lúc trùm đầu, anh ta mới ghé vào tai tôi nói nhỏ một câu: "Trong khu có nội gián."


Tôi sợ chết khiếp.


Phản ứng đầu tiên của tôi chính là mình.


Suốt đường đi lòng tôi thấp thỏm không yên, về đến khu lừa đảo, việc đầu tiên tôi làm là chạy về tầng hầm tìm chiếc sim điện thoại chưa vứt đi của mình.


"Tìm gì thế? Sáng nay Trần Ân đến lục soát rồi."


"Đồ đạc của tất cả mọi người đều bị lục soát hết rồi."


Toi rồi.


Sim điện thoại của tôi biến mất rồi.


Nửa tháng không về, số cô gái trong tầng hầm đã giảm đi một nửa, nghe nói mấy người phản kháng dữ dội nhất đã bị bán đi rồi.


Mấy cô gái này thấy tôi về liền quỳ xuống bên chân tôi.


"Tiêu Nhạc, cô nhất định có cách mà phải không? Đưa chúng tôi ra ngoài đi, được không?"


Trên người họ đầy những vết tích do dùi cui điện, trong móng tay cũng cắm đầy tăm tre.


"Cầu xin cô, cô nói cho chúng tôi biết làm sao mới chốt được đơn?"


"Tổ trưởng của tôi nói nếu không chốt được đơn nữa thì tôi sẽ bị bán vào khu đèn đỏ."


"Mấy chị em bị bán vào khu đèn đỏ, một ngày phải tiếp hơn 30 người đàn ông, đáng sợ lắm."


Nếu là tôi của trước kia, nhìn thấy họ tôi còn có chút đồng cảm.


Nhưng ngay lúc này, tôi chỉ cảm thấy tức giận.


Mẹ kiếp, tôi lo cho thân mình còn chưa xong.


"Cút đi."


Tôi đá họ ra.


Trần Ân đứng ngoài cửa thúc giục tôi ra ngoài.


Tôi tháo sim điện thoại ra, nhân lúc Trần Ân không để ý, tôi giấu chiếc điện thoại dưới ghế xe của anh ta.


Đến văn phòng của Bạch lão đại.


Vừa vào trong, ông ta đã bắt tôi cởi hết quần áo, chỉ mặc đồ lót quỳ ở đó.


Bất ngờ là Trần Ân cũng bị ông ta bắt cởi.


Mấy thành viên khác trong tổ của chúng tôi cũng bị gọi đến, cởi quần áo quỳ thành một hàng.


"Ảnh mà tổ chúng mày dùng để lừa đảo là tìm trên mạng, bây giờ chủ nhân của bức ảnh đó lại xuất hiện ở Myanmar, người xuất hiện ở Myanmar có thể là trùng hợp. Nhưng người ta lại biết tất cả chi tiết yêu đương, còn yêu đương với con trai tao nữa, có buồn cười không?"


"Đứa nào giải thích cho tao xem, những đoạn lịch sử tin nhắn đó mọc cánh bay ra ngoài à?"


Toi rồi.


Tôi như thấy được ngày chết của mình.


Những đoạn tin nhắn đó chính là do tôi gửi ra ngoài.


Bạch lão đại cuối cùng cũng biết đến sự tồn tại của Tống Thiến.


"Đứa nào là người của cảnh sát? Không nói à?"


Hắn trực tiếp lôi một thành viên trong tổ qua, dùng dây thừng buộc vào nhãn cầu của anh ta, rồi kéo căng hai đầu...


"Vẫn chưa có đứa nào nhận à?"


Nhãn cầu của thành viên đó vì bị dây thừng siết chặt mà sung huyết, anh ta đau đớn quằn quại nhưng bị người ta đè chặt.


Mọi người đều khóc lóc van xin, nhưng không một ai thừa nhận.


Thế là Bạch lão đại phất tay, người kéo dây lập tức dùng sức, kèm theo một tiếng hét thảm thiết, một nhãn cầu đẫm máu cứ thế rơi ra khỏi hốc mắt.


Mấy năm nay tôi đã chứng kiến không ít hình phạt, nhưng so với giết người, đây là hình phạt tàn nhẫn nhất tôi từng thấy.


Tôi sợ chết khiếp.


Lúc đến lượt tôi, tay ông ta sờ lên mắt tôi mấy cái, sờ đến mức cả người tôi run lẩy bẩy.


"Đôi mắt đẹp thế này mà rơi ra ngoài thì thật là đáng tiếc."


Thế là Bạch lão đại cho người mang kìm đến.


"Vậy thì chỉ đành rút từng cái móng tay của mày ra thôi."


Tôi khóc lóc bò đến van xin.


"Không phải tôi, tôi không biết."


"Tiền là do tôi lừa, tôi gửi đoạn tin nhắn ra ngoài thì được lợi lộc gì chứ, cảnh sát sẽ bắt tôi ngồi tù mọt gông."


Bạch lão đại nâng cằm tôi lên.


"Không phải mày à? Mày ở bên cạnh con trai tao nửa tháng, lúc con bé kia xuất hiện sao mày không báo cáo? Mày cùng một phe với nó à?"


Tôi khóc đến toàn thân run rẩy.


"Tôi không có điện thoại để liên lạc với ông, hôm qua tôi đã định nói rồi."


"Ồ? Ý mày là mày rất oan uổng à?"


Tôi vẫn bị người ta đè chặt, móng tay út bị rút ra, tiếp theo là ngón áp út...


Nhưng mỗi lần tôi sắp ngất đi, ông ta lại dùng nước tạt cho tôi tỉnh lại.


Sau khi bị rút 3 cái móng tay, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi, ngất đi.


Không chỉ tôi, ngay cả Trần Ân cũng không chịu nổi, cũng ngất đi.


Sau đó tôi lại bị ném vào hầm tối, chỉ còn lại nửa cái mạng, nằm trên giường chờ chết.


Đến chết tôi cũng không biết chiếc sim điện thoại đó đã bị ai lấy đi.


Trần Ân đã lục soát mà tại sao lại không tìm thấy.


Anh ta hoàn toàn có thể tìm thấy nó, rồi chỉ ra tôi là nội gián, nhưng tại sao anh ta lại không khai tôi ra chứ?


16


Tôi bị nhốt trong hầm tối một tuần.


Mỗi ngày đều mơ mơ màng màng, thời gian tỉnh táo rất ít.


Có người mang cơm đến, tôi đều phải bò ra nằm dưới đất mà ăn.


Một tuần sau, tôi được thả ra.


Bởi vì Bạch lão đại nói đã tìm ra nội gián.


Nội gián là Trần Ân.


Tôi khiếp sợ.


Bạch lão đại sờ mặt tôi: "Mày biết tao tìm ra nó bằng cách nào không?"


"Tao lướt Douyin, lướt thấy con nhỏ mà trước đó tao bảo nó chôn đi, mày nói xem, một đứa bị chôn rồi sao lại xuất hiện trên Douyin được?"


"Tao cho người lục soát xe nó, còn tìm ra được thứ này, tiếc là không tìm thấy sim."


Điện thoại của tôi!


"Nó bị con nhỏ nó tha mạng hại chết, chắc nó hối hận đến xanh cả ruột rồi nhỉ?"


Tôi được thả ra, được nuôi bên cạnh Bạch lão đại.


Trần Ân bị nhốt trong thủy lao.


Lúc tôi đến thăm anh ta, anh ta đã bị ngâm nước đến hấp hối.


"Trần Ân."


Anh ta cuối cùng cũng mở mắt: "Cô đến đây làm gì?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo