Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13
Tôi cầm điện thoại gọi cho Trần Ân.
"Trước đây lúc tôi lừa đảo, ảnh là anh tìm trên mạng đúng không?"
"Đúng."
"Có chuyện lớn rồi."
"Nói rõ ràng."
"Chuyện là..." Tôi định nói thì chợt nhớ ra điều gì đó nên lại dừng lại: "Sinh nhật của cô hot girl mạng đó là khi nào vậy?"
"Ngày 8 tháng 5."
Ngày 8 tháng 5?
Đầu óc tôi như bị bổ làm đôi.
Là 0508, không phải 1208, vậy sao cô ta lại nói sinh nhật của mình là 1208?
1208 là sinh nhật thật của tôi mà.
Chuyện này tôi chỉ nói lúc nhắn tin với Bạch Thiếu Lộ, ngoài tôi ra thì không ai biết.
Không đúng, còn một người nữa!
Tôi đã gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện cho vị cảnh sát hứa sẽ đưa tôi về nhà!
Vậy thì...
Cô Tống Thiến kia là do cảnh sát cử đến?
Hoặc nói cách khác, cô ta chính là người đã nhắn tin cho tôi?
Giữa lúc tuyệt vọng tôi bỗng thấy một tia sáng, nước mắt tôi lập tức bừng lên.
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
Trần Ân đang thúc giục tôi.
Tôi đột nhiên nhận ra mình đã làm một việc ngu ngốc.
Tôi suýt nữa đã làm lộ Tống Thiến, tôi đúng là đồ ngốc.
"Chỉ là cãi nhau một trận với Bạch Thiếu Lộ, cậu ta cứ đòi đi Trung Quốc tìm cô gái kia."
"Bị thương à? Cô đang khóc sao?"
"Không, tôi chỉ là... hơi suy sụp, anh không ở đây, ai cũng bắt nạt tôi, cậu chủ nhỏ tính tình không tốt, tôi vừa cãi nhau xong lại phải trông chừng cậu ta phòng ngừa cậu ta tự tử, ngày nào cũng lo đầu mình sẽ lìa khỏi cổ."
Anh ta sửng sốt hồi lâu: "Ngày mai tôi xử lý xong việc ở đây là có thể qua đó."
Anh ta nói sẽ qua đây.
Tôi đột nhiên muốn thử xem anh ta có thật sự quan tâm đặc biệt đến tôi như lời người khác nói không.
Ở khu lừa đảo có người che chở, dù là người tốt hay kẻ xấu thì đối với tôi đều không có hại.
"Trần Ân, anh độc thân à?"
"Muốn nói gì?"
"Tôi thấy anh khá tốt, ở đây ngoài anh ra, không ai quan tâm đến tôi cả."
Anh ta vẫn luôn im lặng, nghe xong chỉ lạnh lùng đáp một câu: "Cúp máy đây."
"Lần sau tôi có thể gọi điện cho anh nữa không?"
"Cô không muốn sống nữa à?"
Anh ta hạ giọng cảnh cáo tôi.
Cuối cùng tôi cũng cúp máy.
Cúp máy xong, tôi vẫn còn bàng hoàng dựa vào tường.
Chuyện này cuối cùng cũng qua, suýt chút nữa tôi đã tự tay cắt đứt cơ hội về nhà duy nhất của mình.
14
Lúc tôi mang điện thoại xuống, Tống Thiến và Bạch Thiếu Lộ đang chơi cờ.
Thấy tôi đến gần, Bạch Thiếu Lộ theo phản xạ che chở cho Tống Thiến.
Tôi thật sự cảm thấy hành động này của cậu ta trẻ con đến đáng yêu.
Chẳng lẽ tôi có thể ăn thịt người phụ nữ yêu dấu của cậu ta sao.
"Gọi cho ai thế, không phải đi mật báo cho bố tôi đấy chứ?"
"Tôi nhớ ông ấy thì gọi cho ông ấy là chuyện bình thường thôi mà nhỉ? Yên tâm, tôi không rảnh đến mức đi mật báo đâu."
Bạch Thiếu Lộ đột nhiên ném quân cờ, không còn tâm trạng chơi nữa: "Chẳng hiểu ông ta có gì tốt."
"Nói cũng không sao, nếu còn cản tôi yêu đương, tôi sẽ cùng cô ấy về Trung Quốc, cả đời không quay lại."
Nhìn bộ dạng nổi điên vì tình yêu của cậu ta, tôi chỉ thấy buồn cười.
"Cậu biết được mấy câu tiếng Trung mà suốt ngày đòi về Trung Quốc thế, Brais."
Không có cuộc cãi vã như dự đoán, Bạch Thiếu Lộ đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi: "Sao cô biết tên tiếng Anh của tôi?"
"Bố cậu nói."
"Bố tôi mới tốt nghiệp tiểu học, ông ta không biết tiếng Anh."
Bó tay.
Sao lần nào tôi cũng tự gài mình thế này.
Ngay lúc tôi căng thẳng vắt óc tìm cách chữa cháy.
"Lừa cô đấy."
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, chửi một câu: "Đồ thần kinh."
Tôi chạy về phòng mình, lấy chiếc điện thoại tôi giấu đi kia ra, bắt đầu nhắn tin cho số lạ kia.
"Là cô phải không? Tống Thiến?"
Đợi đến nửa đêm vẫn không ai trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi không ngủ được, dậy đi loanh quanh trong nhà thì thấy một bóng người lẻn vào phòng sách.
Phòng sách này là của Bạch lão đại, từ lúc tôi đến đã luôn khóa, không ai dám vào.
Tôi nhẹ nhàng hé một khe cửa, liền thấy Tống Thiến đang ngồi xổm trước két sắt.
Gan cô ấy lớn thật.
"Cần tôi giúp không?"
Tôi đứng sau lưng cô ấy, từ trên cao nhìn xuống.
Ngay lúc cô ấy ngẩng đầu lên, cô ấy rút một con dao găm từ trong áo ra, trực tiếp rạch một đường vào chân tôi, nhân lúc tôi đau đớn, cô ấy khống chế tôi, cuối cùng kề con dao vào cổ tôi.
"Cô mà dám la lên, tôi sẽ cắt lưỡi cô."
Hô hấp của tôi lập tức trở nên dồn dập, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã mồ hôi đầm đìa.
"12 giờ trưa, trung tâm thương mại, dưới cột cờ, tại sao chiếc xe Minibus màu trắng không đến?"
Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy sững người: "Là cô gửi tin nhắn đó?"
"Phải."
Cô ấy buông con dao ra: "Tôi đến để đón cô về nhà."
Đón tôi về nhà.
Xin thứ lỗi cho sự yếu đuối của tôi, tôi đã bật khóc.
Ban đầu cô ấy hoàn toàn không biết tôi chính là cô gái mà cô ấy cần cứu.
Bởi vì lúc nói chuyện với cô ấy, tôi hoàn toàn không để lộ ảnh hay tên tuổi, nói thật là tôi không tin bất kỳ ai.
Cô ấy bảo tôi rằng ban ngày đừng nói chuyện với cô ấy, cô ấy sợ bị lộ.
Điều quan trọng nhất là cô ấy đang tìm một tập tài liệu, phải tìm được nó mới có thể rời đi.
Và tập tài liệu đó là thông tin sao lưu của cả khu lừa đảo.
Tôi sợ hãi.
"Tài liệu cô cần không có ở đây, nó ở trong khu lừa đảo, trong máy tính của Bạch lão đại."
"Cần tôi giúp cô không?"
Đi vào đó là mất đầu như chơi.
"Tôi sẽ sắp xếp xe đưa cô đi sớm nhất có thể, cô không cần phải mạo hiểm."
"Bà nội cô nhập viện rồi, e là không qua khỏi ba tháng nữa."
Bà nội nhập viện rồi sao? Một cảm giác bất lực nặng trĩu đè nặng lên tim tôi.
Tôi nói với cô ấy rằng ở bên cạnh Bạch Thiếu Lộ rất nguy hiểm.
Mặc dù Bạch lão đại chưa từng xem ảnh của Tống Thiến, ông ta cũng không biết tôi dùng ảnh của Tống Thiến để đi lừa đảo.
Nhưng chung quy giấy không gói được lửa, thân phận của cô ấy không giấu được bao lâu.
15
Ngày hôm sau, ban ngày Tống Thiến đến đây để tìm tài liệu, tối lại về khách sạn.
Bạch Thiếu Lộ cũng không bám riết đòi đi theo.
Những lúc Tống Thiến không đến, Bạch Thiếu Lộ lại ngồi nhìn tôi ngẩn ngơ: "Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy cô ấy có chút gì đó khác khác, nhưng lại không biết khác ở chỗ nào."
"Khác chỗ nào?"
"Cô ấy rất dịu dàng, rất trầm tĩnh, rất xinh đẹp..."
"Bớt khoe khoang tình cảm đi!"
Mẹ kiếp, tôi ghét nhất cái loại người được hời còn ra vẻ.
"Nhưng lúc nói chuyện trên mạng với tôi, rõ ràng cô ấy hoang dã lắm mà."
Tim tôi thót lại, vội cười trừ: "Yêu qua mạng rồi gặp mặt ngoài đời là thế đấy, có gì mà phải nghi ngờ, trên mạng thì mặt dày không biết xấu hổ, gặp mặt rồi chắc chắn phải rụt rè một chút chứ."
Bạch Thiếu Lộ nhìn tôi chằm chằm rồi bỗng nhiên cười: "Nhưng tại sao cô lại không thẹn thùng? Tôi bị cô nhìn hết cả rồi mà mặt cô không đỏ, tim không đập nhanh, đôi khi tôi lại cảm thấy cô còn giống cô ấy hơn… càng có cảm giác hơn."
Tôi bị dọa sợ đến mức làm rơi cả cốc nước trên tay.
Rốt cuộc cậu ta đang nói cái gì vậy!
"Cậu có khuynh hướng bị ngược đãi à? Hai chúng ta ngày nào cũng cãi nhau, chẳng lẽ cậu cãi nhau với tôi xong sinh ra cảm giác à?"