Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đúng vậy, Hứa Thanh Ninh là một thời gian pháp thuật giả hiếm có.
Trong khoảng thời gian ngừng trôi, nàng đã vào một căn phòng của nhà họ Mạnh.
Nàng đóng cửa lại, vẫy tay một cái, thời gian tiếp tục, nhưng đối với những người khác có lẽ chỉ là một cái chớp mắt.
“Thời gian pháp thuật giả?” Nữ tử trong phòng mặc một bộ tuyết y thanh lãnh, ngước mắt nhìn nàng.
Người tu tiên có thể cảm nhận được pháp thuật của nhau, bị phát hiện ra hơi thở của pháp thuật thời gian cũng là chuyện bình thường.
“Phải,” Hứa Thanh Ninh không phủ nhận, đi đến trước mặt nàng ta, nói: “Mạnh Tích Tuyết, hôm nay Lộ Dịch Bạch sẽ đến tàn sát nhà họ Mạnh, ta có thể đưa ngươi đi.”
Người thực sự có thể cứu rỗi tên điên nhỏ, đã tìm thấy rồi.
“Tại sao ta phải tin ngươi? Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?” Mạnh Tích Tuyết không dễ dàng tin tưởng vào vị thời gian pháp thuật giả không rõ lai lịch này.
Lời vừa dứt, ngoài cửa bắt đầu đã có chút ồn ào.
Rất nhanh, một thiếu niên bạch y đẩy cửa ra.
Hắn dựa vào cửa, “Thật sự đến giúp ta giết người sao?”
Lúc này Mạnh Tích Tuyết đã hiểu ra, thiếu nữ trước mắt này nói đưa nàng ta đi là giả, nhân cơ hội giết nàng ta mới là thật.
Nàng ta nhanh chóng xuất kiếm chiêu, chém về phía thiếu nữ.
Hứa Thanh Ninh đã sớm có dự liệu, né được.
“Để ta đi.” Hứa Thanh Ninh nhàn nhạt nói.
“Ngươi đang căng thẳng,” Hắn đi về phía Hứa Thanh Ninh, giọng điệu không cho phép nghi ngờ, “Căng thẳng cái gì? Nàng ta? Tại sao?”
Thật là, Hứa Thanh Ninh đã thành công khiến hắn càng hứng thú hơn với Mạnh Tích Tuyết, đúng là một màn trợ công ngược.
Mạnh Tích Tuyết không hề lơ là, nàng ta cầm kiếm, ra tay giết thiếu niên đã giết sạch sư huynh đệ của mình.
Thiếu niên khinh thường cười khẩy một tiếng, vài chiêu đã đỡ được đòn tấn công của nàng ta, cuối cùng, kiếm chỉ vào tim nàng ta.
Nhưng thực tế, so với những người khác mà nói, thời gian bọn họ đối chiêu không hề ngắn. Ít nhất, Mạnh Tích Tuyết là người mạnh nhất mà thiếu niên từng gặp kể từ khi giết bao nhiêu người đến nay.
Hứa Thanh Ninh nhìn chiều hướng phát triển của sự việc, đột nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa.
“Được rồi, ta không can thiệp nữa, ta về Thường Hi Tông một chuyến.”
Lời này vừa nói ra, Mạnh Tích Tuyết đã biết được thân phận của thiếu nữ, thì ra nàng chính là vị đại sư tỷ Hứa Thanh Ninh mà Thường Hi Tông đang tìm kiếm khắp nơi.
“Đi đâu vậy?” Hắn không hề rút thanh kiếm đang ở tim Mạnh Tích Tuyết ra, “Không nhìn ta giết nàng ta sao? Thật sự bị ta nói trúng, ngươi căng thẳng rồi?”
“Ngươi sẽ không giết nàng ta đâu.” Hứa Thanh Ninh buông xuôi tất cả, sự việc phát triển thành ra thế này cũng không còn gì để nói nữa, nàng có thể làm được một màn trợ công ngược, thậm chí còn phát triển y hệt như tuyến thế giới.
Trong tuyến thời gian của thế giới, Mạnh Tích Tuyết là nữ chính, Lộ Dịch Bạch là nam chính, câu chuyện bắt đầu bằng việc nam chính tàn sát cả nhà nữ chính, sau đó mở ra một mối tình ngược luyến cứu rỗi.
Nam chính điên cuồng và nữ chính dịu dàng.
“Ồ? Ngươi khích ta giết nàng ta? Vậy thì ta đây lại không giết.” Tư duy ngược của Lộ Dịch Bạch cũng nằm trong dự liệu của Hứa Thanh Ninh. Dù sao đi nữa, thứ gọi là số mệnh này vẫn luôn tồn tại, nam chính vĩnh viễn không thể giết nữ chính, bất kỳ sự can thiệp nào cũng đều vô dụng.
Giống như nam nữ chính sẽ mãi mãi gặp nhau.
Nam nữ chính sẽ mãi mãi yêu nhau ư?
Không, nàng quyết phải ngăn cản bọn họ.
Nàng trước nay không tin vào số mệnh và thiên đạo.
Nàng sinh ra chính là để đối đầu với những thứ này.
Lộ Dịch Bạch như lời hắn nói, đã buông kiếm, để Mạnh Tích Tuyết đi.
Mạnh Tích Tuyết quyết tâm sống sót trước, sau này sẽ báo thù, không chút lưu luyến rời đi.
Hứa Thanh Ninh đã không rời đi.
Nàng nhất định phải thử xem bản thân có thể thành công hay không.
“Sao không đi nữa?” Hắn cười nói.
“Không muốn đi nữa, ta ngược lại rất mong chờ Mạnh Tích Tuyết đến tìm ngươi báo thù.”
Chuyện này cứ thế cho qua.
Vào ngày Nguyên Đán, nàng hỏi tên điên có muốn cùng nàng cảm nhận khói lửa nhân gian, đi thả một chiếc đèn Khổng Minh không.
“Nhàm chán.” Hắn lạnh lùng nói.
“Tên điên, thế này đi, một cuộc giao dịch hợp lý. Ngươi đi thả đèn Khổng Minh với ta, ta nợ ngươi một điều ước.”
Hắn lúc này mới có hứng thú, đồng ý.
Sau đó bọn họ thật sự đi thả đèn Khổng Minh, hắn cũng không hề né tránh, nhìn thiếu nữ viết xuống tâm nguyện.
Hứa Thanh Ninh cầm bút suy nghĩ một lát, rồi viết: Nguyện cho Lộ Dịch Bạch sau này chỉ yêu Hứa Thanh Ninh, không thể rời xa Hứa Thanh Ninh, lúc nào cũng nhớ đến tiểu yêu tinh của hắn.
Hai chữ tiểu yêu tinh dùng ở đây, lại có vài phần hương vị cưng chiều.
Hắn nhìn nàng viết xong tâm nguyện, khinh thường một tiếng, lại nhìn nàng thả bay đèn Khổng Minh.
“Tâm nguyện của ngươi không thể thành hiện thực được đâu.”
“Ngươi nói không tính, ta nói mới tính.”
Một lát sau, lại nghe thấy tiếng thở dài của thiếu nữ, “Ở cùng tên điên lâu ngày, ta cũng điên rồi mới dùng một điều ước ta nợ ngươi để đổi lấy điều ước này của ta.”
“Đúng là điên rồi,” Hắn lạnh lùng chế giễu, “Ta vốn không có tơ tình.”
“Không sao cả, ta sẽ khiến ngươi mọc lại tơ tình.”
Nữ chính trong nguyên tác làm được, nàng cũng có thể.
“Tại sao lại để tâm đến Mạnh Tích Tuyết kia như vậy?”
“Thiên chi kiêu nữ và tên điên xứng đôi biết bao.”
Hắn nghe thấy, không hề hiểu.
Thiên chi kiêu nữ không tệ, Mạnh Tích Tuyết quả thực là nữ tu số một số hai, nhưng thiên chi kiêu nữ sao có thể xứng đôi với một kẻ điên?
“Nàng ấy có lẽ sẽ cứu rỗi ngươi.”
Sau đó, hắn có hỏi thế nào nàng cũng không đáp lời nữa.
Chưa đợi được tâm nguyện thành hiện thực, lại đợi được người của Thường Hi Tông tìm đến bọn họ.
Nhưng lại không phải đến để đưa đại sư tỷ về.
Sư tôn của Hứa Thanh Ninh cũng đến, cộng thêm các vị đại trưởng lão, cùng nhau giao đấu với Lộ Dịch Bạch.
Bọn họ ban đầu chiếm thế thượng phong vì đánh lén.
Hứa Thanh Ninh không hề động lòng, nàng không thể ra tay, cũng sẽ không ngăn cản.
“Tiểu Thanh Ninh, ra tay đi.” Là Thẩm Thính Hàn.
Sau đó liền thấy Hứa Thanh Ninh mỉm cười lắc đầu.
Từ khoảnh khắc Thẩm Thính Hàn lên tiếng, Lộ Dịch Bạch đã phân tâm.
Sau đó liền bị sư tôn của Hứa Thanh Ninh đánh cho liên tiếp bại lui.
Hứa Thanh Ninh đã động thủ, nàng chém một kiếm tới, đi đến trước người Lộ Dịch Bạch, sư tôn của nàng cũng không ngờ lại có chuyện này xảy ra, liền trúng một chiêu.
“Hứa Thanh Ninh! Ngươi đang làm gì vậy?” Mấy vị trưởng lão quát mắng.
“Thật sự không được, các người cứ coi như ta cùng phe với hắn cũng không sao.” Nàng thờ ơ nói.
Sắc mắt nàng nhàn nhạt, ý cười yêu kiều, nhưng pháp lực thời gian mạnh mẽ quấn quanh đầu ngón tay lại tiết lộ thái độ của nàng.
“Đi.” Sư tôn của Hứa Thanh Ninh lên tiếng, mặc dù không muốn rời đi như vậy, nhưng mọi người vẫn rời đi.
Hứa Thanh Ninh quay đầu lại thì thấy Lộ Dịch Bạch đang nhìn nàng.
“Sao thế? Cảm động rồi à?” Nàng trêu chọc.
“…” Thiếu niên vừa định mở miệng đã bị nghẹn lại, không nói những lời ban đầu định nói nữa, “Giúp ta bôi thuốc được không?”
Lưng hắn bị thương, không tiện bôi thuốc.
“Được thôi.”
Lời vừa dứt, đã thấy thiếu niên cởi áo ngoài.
Nửa thân trên của hắn đều là vết sẹo.
Hứa Thanh Ninh nhìn thấy, sững người một chút, nhanh chóng cầm lấy chiếc bình trên bàn bôi thuốc cho hắn.
Người trước mặt là một người sống sờ sờ, là nam chính trong nguyên tác thật sự có tình cảm và từ nhỏ đã bị ngược đãi.
Nói ra, số phận của hắn thật sự lận đận.
Cha không cần, mẹ không yêu, người nuôi nấng mình khôn lớn lại ngày ngày ngược đãi mình.
Phụ mẫu hắn tình cảm không hòa hợp, mẫu thân hắn chính là chưởng môn Thường Hi Tông, thuận tay giao hắn cho sư tôn của Hứa Thanh Ninh nuôi nấng, sau đó đi du ngoạn thiên hạ, tông phái cũng giao lại cho sư tôn của Hứa Thanh Ninh.