Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà sư tôn của Hứa Thanh Ninh sớm đã có lòng thèm muốn vị trí chưởng môn, lại ghét bỏ chưởng môn, vì có thành kiến từ trước nên đối với Lộ Dịch Bạch cũng không tốt.
Sau này Lộ Dịch Bạch ngày càng mạnh, hắn đã giết đường máu ra khỏi Thường Hi Tông.
Đây cũng là lý do tại sao Hứa Thanh Ninh nói Lộ Dịch Bạch có thể coi là sư huynh của nàng.
Những người Lộ Dịch Bạch giết sau này đều có quan hệ mật thiết với sư tôn của Hứa Thanh Ninh, nhưng vì mang suy nghĩ phải nhổ cỏ tận gốc, hắn thường tàn sát cả nhà, vì thế quả thực đã giết không ít người vô tội.
Mà trong nguyên tác, bởi vì Mạnh Tích Tuyết sở hữu thực lực mạnh lại có tam quan đúng đắn, Lộ Dịch Bạch đã chú ý đến nàng ta.
“Ngẩn người gì vậy?” Lộ Dịch Bạch kéo suy nghĩ của nàng trở về.
“Lộ Dịch Bạch,” Nàng nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc, “Thật ra tương lai của ngươi có ta hay không đều không quan trọng, ta chỉ cần ngươi sống tốt.”
Ít nhất, vào giây phút này, nàng quả thực nghĩ như vậy.
“Làm loạn gì vậy?” Hắn không biết nàng đã nghĩ những gì, có chút buồn cười.
“Không có gì, bên ngoài còn có người đang đợi ta.” Nàng cứ thế không chút lưu luyến rời đi, Thẩm Thính Hàn vẫn còn ở ngoài cửa.
Nàng và Thẩm Thính Hàn đi xa hơn một chút mới bắt đầu nói chuyện.
“Hôm nay ngươi…” Thẩm Thính Hàn còn chưa hỏi xong đã bị ngắt lời.
“Ta cảm thấy hôm nay ta làm rất tốt, bây giờ ít nhất hắn cũng tin tưởng ta hơn một chút rồi nhỉ?” Nàng dừng lại một chút, lại hỏi về tình hình của Thẩm Thính Hàn, “Thế nào? Thoát khỏi Thẩm gia đó có vui không?”
“Vui.” Hắn ta bật cười nói, “Tiểu Thanh Ninh, hắn đã gặp Mạnh Tích Tuyết chưa?”
“Gặp rồi, nhưng không sao, vẫn trong tầm kiểm soát của ta.”
Chuyển chủ đề.
“Tua kiếm ta tặng ngươi vẫn còn chứ?”
Thẩm Thính Hàn nhấc kiếm của mình lên, huơ huơ về phía nàng, trên đó quả nhiên có một chiếc tua kiếm màu trắng.
“Vậy thì tốt, có thứ này, ta có thể cảm nhận được hành tung của ngươi bất cứ lúc nào, ta sẽ giúp ngươi nghịch thiên cải mệnh.”
“Ừm.”
Thẩm Thính Hàn lại nhớ về lúc trước, thiếu nữ bạch y với đôi mắt hoa đào đi đến trong góc tối tăm u ám hắn ta đang ngồi, trên người mang theo ánh sáng kéo hắn ta dậy, chữa thương cho hắn ta.
Thiếu nữ nói với hắn ta: “Ngươi cam tâm không?”
Hắn ta lắc đầu.
“Vậy ta sẽ giúp ngươi nghịch thiên cải mệnh.”
Từ đó, bên cạnh hắn ta đã có Tiểu Thanh Ninh.
Điểm hoa sen giữa trán của nàng rất đẹp, nàng cũng rất đẹp.
Nàng luôn nói nàng không thể cứu rỗi nam chính trong nguyên tác, nhưng nàng không hề biết rằng, nàng đã vô tình cứu rỗi thiếu niên này.
Cho nên, ngay từ khi thiếu nữ thú nhận thân phận với hắn ta, hắn ta đã quyết định phải cùng thiếu nữ trở thành khí vận chi tử mới, trở thành nam nữ chính mới.
Thế nhưng, thiếu nữ cũng không ngờ rằng, mình đã thành công khiến một nhân vật phụ như vậy động lòng.
Thiếu nữ đã trở về.
Mà trong lúc Hứa Thanh Ninh rời đi, Mạnh Tích Tuyết đã đến, nhưng không phải để báo thù.
Nàng ta đã điều tra được quá khứ của hắn và những tội ác mà Mạnh gia đã lén lút phạm phải.
Hóa ra Mạnh gia dốc lòng dốc sức đối với nàng ta như vậy cũng chỉ là để sau khi nàng ta trở thành gia chủ sẽ vắt kiệt giá trị của nàng ta.
Cho nên, nếu thật sự nói về hận thù, nàng ta còn phải cảm ơn Lộ Dịch Bạch đã giúp mình có lại tự do.
Sau đó nàng ta đã đề cập đến mục đích của chuyến đi này.
Về chuyện Thường Hi Tông đánh lén hắn hôm đó.
Nàng ta nói, có thể là do Hứa Thanh Ninh.
Bởi vì Hứa Thanh Ninh biết hành tung của hắn.
Lộ Dịch Bạch lại liên tưởng đến những lời hỏi han ân cần của Hứa Thanh Ninh ngày hôm đó cũng như việc nàng ra ngoài nói chuyện với Thẩm Thính Hàn, hắn liền khẳng định chính là Hứa Thanh Ninh.
Sau đó, hắn trực tiếp đi ra khỏi phòng mình, tiến về phía phòng của Hứa Thanh Ninh.
Mạnh Tích Tuyết còn chưa kịp phản ứng.
Nàng ta không ngờ rằng mình chỉ suy đoán một chút, hắn đã trực tiếp ra tay.
Hứa Thanh Ninh vừa mới trở về phòng không lâu đã nhìn thấy thiếu niên, vốn định nói một câu “Tên điên, tìm ta có chuyện gì”, kết quả lại bị thiếu niên nhanh chóng bóp chặt cổ.
Hắn đã dùng sức, thật sự muốn giết nàng.
Mạnh Tích Tuyết lúc này mới chạy tới, một kiếm vung qua ngăn cản thiếu niên.
Hứa Thanh Ninh được thở, sau khi hít sâu vài hơi, nàng ngước mắt nhìn thiếu niên, giọng điệu lạnh như băng: “Ngươi đúng là một tên điên.”
So với bất kỳ lần nào trước đây, lần này nàng gọi hắn là kẻ điên một cách nghiêm túc hơn cả.
Nàng cứ ngỡ bọn họ ít nhất cũng có một chút tin tưởng lẫn nhau, kết quả hôm nay thiếu niên không nói một lời đã muốn lấy mạng nàng.
Nàng cũng có tự ái của mình, nàng rõ ràng không làm gì cả.
Nàng quay người bỏ đi, lúc đi ngang qua Mạnh Tích Tuyết còn không quên nói một câu “cảm ơn”.
Mạnh Tích Tuyết sững sờ, thực ra Hứa Thanh Ninh bị bóp cổ cũng có nguyên nhân từ nàng ta, kết quả Hứa Thanh Ninh lại cảm ơn vì đã cứu nàng.
Có lẽ, Hứa Thanh Ninh vô tội.
Nhìn vết đỏ trên cổ Hứa Thanh Ninh và bóng lưng nàng rời đi, Mạnh Tích Tuyết lần đầu tiên cảm thấy áy náy.
“Hứa Thanh Ninh,” Thiếu niên bạch y cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói phía sau thấp đến tận cùng, “Xin lỗi.”
Hứa Thanh Ninh nghe thiếu niên gọi tên mình thì không hề rung động, nghe hắn xin lỗi xong mới dừng bước.
Mạnh Tích Tuyết cũng sững người.
Lộ Dịch Bạch, người bị các tiên tu gọi là kẻ điên này, lại vì hiểu lầm người khác mà xin lỗi.
Hắn cũng nhận ra dường như mình đã thật sự hiểu lầm nàng.
Không nói rõ được cảm xúc trong lòng, chỉ sợ nàng thật sự coi mình là kẻ điên.
“Ta rất ghét bị người khác lợi dụng,” Hắn lại giải thích cho sự bốc đồng vừa rồi của mình, một lần nữa xin lỗi, “Xin lỗi.”
Phải biết rằng, để một người nảy sinh tơ tình, khó nhất chính là quá trình từ không đến có.
Tơ tình của hắn đã bén rễ rồi.
Mạnh Tích Tuyết cũng tự biết bầu không khí này không thích hợp để mình ở lại, liền rời đi.
Hứa Thanh Ninh quay người trở lại, đi về phía thiếu niên, “Ngươi vừa nói gì?”
Giọng điệu trêu chọc.
Thấy nàng không còn giận nữa, lúc này Lộ Dịch Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không lặp lại lời vừa rồi.
“Lộ Dịch Bạch, ngươi chưa bao giờ gọi tên ta, ta còn tưởng ngươi không nhớ tên ta đấy.” Đôi mắt hoa đào của nàng hơi cong, khóe miệng nhếch lên.
Dù sao nàng cũng chỉ nhắc đến một lần, lúc mới gặp nàng đã nói mình là Hứa Thanh Ninh của Thường Hi Tông.
“Có phải ngươi thích ta rồi không?” Nàng được đà lấn tới, “Nếu không tại sao lại giải thích hành vi điên rồ của ngươi với ta?”
“Có lẽ vậy.”
Ít nhất, hắn thật sự cảm nhận được tơ tình của mình đã bén rễ, vì thiếu nữ trước mặt này.
Lần đầu gặp, có lẽ là hứng thú, có lẽ là muốn lợi dụng thời gian pháp thuật của nàng, để mặc nàng ở bên cạnh.
Nhưng khi nàng thật sự muốn rời đi, hắn mới phát hiện thì ra mình rất để tâm.
Khi biết nàng có thể phản bội mình, lợi dụng mình, hắn không ngờ lại có cảm xúc dao động lớn đến vậy.
Hắn có lẽ, thật sự thích nàng.