Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Thanh Ninh sững người một chút, đầu ngón tay hơi khựng lại.
“Vậy Lộ Dịch Bạch, ngươi vừa mới tỏ tình với ta sao?”
“Có thể hiểu như vậy.”
Từ đây, Hứa Thanh Ninh thật sự đã trở thành tiểu yêu tinh của Lộ Dịch Bạch.
Hứa Thanh Ninh có lẽ còn phải cảm ơn Mạnh Tích Tuyết vì đã thúc đẩy sự phát triển tình cảm của bọn họ.
Nếu đã xem như ở bên nhau, nàng liền nài nỉ Lộ Dịch Bạch cùng mình đến Phàm giới chơi.
Lúc dạo phố, nàng quả thực rất muốn nắm tay hắn, nhưng nhớ lại ánh mắt chán ghét của hắn lúc mới gặp, lại không dám chạm vào nữa.
Dù sao hắn từ nhỏ đã bị ngược đãi, ghét tiếp xúc cơ thể với người khác cũng là chuyện bình thường.
Hứa Thanh Ninh chỉ từng thấy dáng vẻ Thẩm Thính Hàn bị ngược đãi đánh đập, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh tượng Lộ Dịch Bạch thời niên thiếu bị sư tôn của nàng bắt nạt.
Nhưng hắn đã nhìn thấu tâm tư của nàng, mỉm cười nắm lấy tay nàng.
“Nếu đã muốn nắm, thì cứ đường đường chính chính mà nắm.”
Câu nói này, cũng khiến trái tim nàng rung động.
Cảnh đẹp không kéo dài, người của Thường Hi Tông lại đến.
Sư tôn của Hứa Thanh Ninh lần này không hề nể nang chút nào, trực tiếp tấn công Hứa Thanh Ninh.
Hứa Thanh Ninh chưa kịp phản ứng.
Lộ Dịch Bạch thay nàng đỡ một đòn này, thân bị trọng thương.
Hứa Thanh Ninh nhìn sắc máu lan ra, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, đôi mắt hoa đào không chớp lấy một cái, nàng ngẩng đầu lên nhìn lên thiên đạo.
Thiên đạo à.
Hóa ra ngươi ngay cả khí vận chi tử của mình cũng tính kế sao.
Sau đó nàng nhanh chóng thi triển pháp thuật thời gian.
Thời gian ngưng đọng.
Nàng dìu thiếu niên đi rất xa, rất xa, đưa hắn vào một căn nhà, lúc này mới tiếp tục thời gian.
Nàng biết chiêu này của sư tôn mình, chỉ có một loại thuốc mới có thể chữa trị.
Nàng lặng lẽ trở về Thường Hi Tông, không một ai cản nàng đi về phía đài thuốc.
Từ mặt đất đến đài thuốc có mấy ngàn bậc thang.
Nàng vừa bước lên một bậc, đã nghe thấy các đồng môn phía sau ngăn cản.
“Sư tỷ, từ bỏ hắn đi.”
“Sư tỷ, bây giờ tỷ nhận sai sư tôn vẫn sẽ tha thứ cho tỷ.”
Nàng khẽ chế giễu một tiếng.
Có lẽ nàng đã thật sự động lòng, nỗi đau trong tim khó mà xua tan. Ít nhất vào lúc này, trong lòng nàng không hề có tính toán, chỉ muốn giải độc cho thiếu niên.
“Tiểu Thanh Ninh, đừng mềm lòng.” Là Thẩm Thính Hàn.
Theo lý mà nói, Lộ Dịch Bạch bị trọng thương, Hứa Thanh Ninh nên một chiêu giết chết hắn, nhưng nàng đến cầu thuốc là sao?
Thẩm Thính Hàn đang cảnh cáo nàng.
Nàng không nói gì, tiếp tục đi lên.
Càng đi lên cao, uy áp càng lớn, hơn nữa sư tôn của Hứa Thanh Ninh biết nàng đến, nên đã cố ý đặt kết giới hạn chế pháp thuật thời gian và tiên lực của nàng.
Pháp thuật thời gian và tiên lực của nàng bị hạn chế, giờ đây nàng giống như một người phàm.
Nàng từng bước một bước lên bậc thang, uy áp khiến nàng dần không chịu nổi.
Nàng thổ huyết, ngã xuống đất.
Một lát sau, nàng không cam lòng đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng cũng đến được đài thuốc, lấy được thuốc.
Bạch y của nàng bây giờ đã nhuốm đầy máu, tóc cũng có chút rối loạn.
Nàng bắt đầu từng bước đi xuống bậc thang, sau đó vì đứng không vững mà không cẩn thận lăn xuống.
Vô cùng chật vật.
Nhưng Thẩm Thính Hàn không thể ra tay giúp đỡ, nếu không sẽ bị xem là phản bội sư môn.
Hứa Thanh Ninh đã bị Thường Hi Tông xóa tên, để nàng lấy thuốc đi đã là chút tình nghĩa cuối cùng dành cho nàng.
Sau khi lăn xuống, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh Tích Tuyết.
Mạnh Tích Tuyết nghe tin Lộ Dịch Bạch bị thương, cũng nghe tin Hứa Thanh Ninh trở về Thường Hi Tông cầu thuốc, nên đặc biệt đến xem tình hình thế nào.
Nàng giơ lọ thuốc lên, đưa cho Mạnh Tích Tuyết, hơi thở yếu ớt: “Giúp ta đưa cho Lộ Dịch Bạch, cảm ơn.”
Nàng không còn sức để đứng dậy đi về nơi đó nữa.
Nàng đã nói vị trí của Lộ Dịch Bạch cho Mạnh Tích Tuyết.
Sau đó, hoàn toàn ngất đi.
Mạnh Tích Tuyết rời đi, nàng ta sẽ giúp thiếu nữ này.
Nhưng Mạnh Tích Tuyết đã hoàn toàn bị chấn động.
Thân thể người phàm, đi mấy ngàn bậc thang, để lấy một lọ thuốc.
Thẩm Thính Hàn bước tới, bế Hứa Thanh Ninh đang bất tỉnh lên.
Sư tôn của Hứa Thanh Ninh cũng đã đi ra, nhìn Hứa Thanh Ninh, bà ta cũng có chút không nỡ.
Dù sao đi nữa, Hứa Thanh Ninh cũng là do bà ta dạy dỗ lớn lên, cũng là người có thiên phú nhất trong số những người bà ta từng dạy.
“Thẩm Thính Hàn, đưa nó đi đi.”
“Từ nay, Hứa Thanh Ninh và Thường Hi Tông của ta không còn bất kỳ liên quan nào nữa.”
Thẩm Thính Hàn đưa Hứa Thanh Ninh đến khách điếm, chữa thương cho nàng.
Mà Lộ Dịch Bạch, sau khi uống thuốc đã hồi phục như cũ.
Mạnh Tích Tuyết thấy hắn tỉnh lại, liền nói: “Không phải ta, không cần cảm ơn, là Hứa Thanh Ninh dùng thân thể người phàm bước lên mấy ngàn bậc thang để cầu thuốc cho ngươi.”
“Nàng ở đâu?”
Trong lòng hắn rung động, nhưng nhiều hơn là lo lắng.
“Ta không biết, có lẽ Thẩm Thính Hàn đã đưa nàng ấy đi rồi.”
Lộ Dịch Bạch không nói hai lời, đi về phía Thường Hi Tông.
“Ngươi bây giờ đến Thường Hi Tông là tự tìm chết!” Mạnh Tích Tuyết kịp thời ngăn hắn lại.
Sau đó liền thấy Hứa Thanh Ninh với sắc mặt tái nhợt ở cửa.
“Ta về rồi, Lộ Dịch Bạch.”
Lộ Dịch Bạch ôm nàng vào lòng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Mà Mạnh Tích Tuyết lặng lẽ rời đi.
“Tại sao nàng lại vì ta mà đi cầu thuốc?”
“Nếu không chàng sẽ chết mất,” Trong giọng nói của thiếu nữ thậm chí còn mang theo chút ý cười không để tâm, “Huống hồ chẳng phải ta không có chuyện gì sao?”
“Tiểu yêu tinh.” Một lúc lâu sau, hắn lặng lẽ phê bình.
Vì hắn mà tìm chết, không đáng.
Sau này hắn tiếp tục giết những người có liên quan đến sư tôn của Hứa Thanh Ninh, Hứa Thanh Ninh cũng đi cùng hắn.
Lại sau này, Mạnh Tích Tuyết lại đến tìm hắn.
Lần này, mang theo Lưu Âm Thạch.
Nàng ta đã phát hình ảnh trong Lưu Âm Thạch.
“Ngươi là Lược Đoạt Giả.” Là Mạnh Tích Tuyết, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
“Là ta thì sao? Ngươi muốn giết ta?” Hứa Thanh Ninh chế giễu.
“Nực cười, ta còn từng rung động vì chuyện ngươi cầu thuốc, còn từng cảm thấy áy náy vì lời cảm ơn của ngươi.”
Bây giờ xem ra, tất cả đều hợp lý rồi.
….