Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Rời khỏi công ty đã là tám giờ tối.
Vừa lên xe, trợ lý liền đưa tôi một chiếc máy tính bảng, buổi đấu giá đang được phát sóng trực tiếp.
Món đang được đấu giá là một chiếc quạt cổ khảm xà cừ từ thời nhà Thanh, giá khởi điểm mười vạn.
"Tranh của cậu Bùi được xếp xuất hiện khá muộn, chúng ta đi bây giờ là vừa kịp."
"Ừ, lái nhanh lên."
Đặt máy tính bảng xuống, tôi xoa xoa mi tâm.
Nửa năm trước, bố tôi đột nhiên mang về một đứa con riêng, còn nhất quyết đưa vào công ty làm, gây không ít phiền phức cho tôi.
Buổi đấu giá tối nay vốn dĩ tôi không định tham dự, nhưng chẳng còn cách nào, tranh của Bùi Tụng Thanh cũng được sắp vào phiên này.
Khi đến nơi, tranh của Bùi Tụng Thanh vừa đúng lúc được đưa lên sàn.
Vì là họa sĩ mới, giá khởi điểm khá thấp, phía dưới khán đài cũng không mấy ai hứng thú.
Tôi ngồi trong phòng vip, lặng lẽ nghe từng vòng đấu giá, cuối cùng dừng lại ở mức mười bảy vạn.
Công bằng mà nói, mức giá này đối với một họa sĩ mới đã là không tệ.
Nhưng với tôi, như vậy vẫn chưa đủ.
Tôi dặn dò trợ lý một câu, cô ấy thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng đi làm.
"Ba mươi vạn."
Câu nói vừa thốt ra, phía dưới lập tức xôn xao bàn tán.
Những người nhạy bén đã bắt đầu dò hỏi về tác giả của bức tranh.
Cuối cùng tra ra được, tác giả lại là vị thiếu gia nhỏ nhà họ Bùi vốn chẳng mấy tiếng tăm.
Ngay lập tức, tiếng đấu giá liên tiếp vang lên.
Thân phận nhà họ Bùi ở thành phố N cũng góp phần tô điểm cho bức tranh này.
Giá cuối cùng dừng lại ở bốn mươi tám vạn.
Tôi liếc nhìn người đưa ra giá cuối cùng, quả nhiên không ngoài dự đoán, là đứa con riêng của bố tôi vừa mới gây chuyện cho tôi, Cố Nghiên.
Không biết bố tôi đã cho hắn bao nhiêu tiền tiêu vặt mà hắn có thể qua được vòng kiểm tra tài sản.
Tôi thấy hơi buồn cười, thấp giọng dặn dò trợ lý:
"Gấp đôi đi… thôi, làm tròn số luôn."
Trợ lý lập tức hiểu ý.
Ngay sau đó, trong phòng đấu giá vang lên một giọng nói:
"Một triệu!"
Cả hội trường náo động.
2
Bùi Tụng Thanh cùng nhân viên đấu giá đi lên phòng.
Dạo này bận quá, tính ra đã nửa tháng rồi tôi chưa gặp cậu ấy.
Thế nhưng cửa vừa mở, còn chưa kịp nói gì, cậu họa sĩ nhỏ đã giận dỗi xông thẳng tới trước mặt tôi.
[Quan Chi.] Cậu ấy trợn to mắt, nhanh chóng ra dấu tay với tôi.
[Tại sao lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua tranh của em?]
Nhân viên bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì lộ vẻ kinh ngạc.
Nhà họ Bùi giấu thông tin về cậu thiếu gia út rất kín, cộng thêm việc Bùi Tụng Thanh hiếm khi xuất hiện nơi công cộng vì lý do cá nhân, nên ban đầu nhân viên còn tưởng thiếu gia chỉ là kiểu lạnh lùng khó gần, không ngờ thực ra cậu ấy lại không thể nói chuyện.
Thấy vậy, tôi liếc mắt ra hiệu cho trợ lý, cô ấy lập tức tiến lên kéo nhân viên kia ra ngoài để trao đổi thêm.
"Giận gì chứ?" Tôi véo má Bùi Tụng Thanh: "Họa sĩ nhỏ, tôi đang giúp em tạo thế đấy."
"Tôi muốn để mọi người đều biết tranh của Bùi Tụng Thanh phải đáng giá bằng ấy tiền."
Thiếu gia nhỏ chớp chớp mắt, vẫn tỏ vẻ khó hiểu.
[Bốn mươi tám vạn đã là rất cao rồi mà.]
"À, người ra giá bốn mươi tám vạn ấy là đứa con riêng mới được bố tôi nhận về."
Bùi Tụng Thanh im lặng, lặng lẽ quan sát sắc mặt tôi.
"Yên tâm đi, lần này tôi không tức giận đâu."
Bùi Tụng Thanh từ nhỏ đã lớn lên cùng tôi, thanh mai trúc mã nhiều năm, đã quá quen với thái độ của tôi đối với lũ con riêng con rơi của bố mình.
"Đợi đấy, rồi sẽ có ngày tôi xử đẹp lão già chỉ biết gieo giống khắp nơi ấy, sau đó quẳng hết đám con riêng con rơi đó sang châu Phi trồng khoai…"
Bùi Tụng Thanh nhanh tay bịt miệng tôi lại, dù không nói được nhưng trên mặt cậu ấy đã viết rõ rành rành: "Chuyện này không thể nói lung tung đâu!"
Còn tôi thì nhân cơ hội, liếm một cái vào lòng bàn tay cậu ấy.
Bùi Tụng Thanh:!!!
Đã đời.
Ừ, tôi biến thái vậy đấy.