Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Trên đường về, tôi vừa lên xe liền tựa vào vai Bùi Tụng Thanh.
Khóe mắt liếc thấy trên kính xe, cậu ấy lúng túng quay đầu sang chỗ khác, tôi cố tình trêu chọc:
"Ngại cái gì, hồi nhỏ còn bị bắt cóc chung rồi kia mà."
Vừa dứt lời, sợi dây căng cứng trong lòng suốt mấy tháng qua bỗng chùng xuống.
Cơ thể bất giác tràn ngập sự mệt mỏi, tôi chợt cảm thấy buồn ngủ.
"Bùi Tụng Thanh..." Tôi thì thầm bên tai cậu ấy: "Tôi ghét bọn họ."
Bùi Tụng Thanh không nói gì, chỉ khẽ nghiêng vai về phía tôi, cố gắng để tôi ngủ thoải mái hơn.
Tôi nhắm mắt, thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, xe đã dừng trước cổng nhà họ Bùi.
Mơ màng mở mắt, tôi mới nhận ra mình đang nằm gối lên đùi Bùi Tụng Thanh.
Cậu ấy cũng tựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.
Lông mi cậu rất dài, ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ, đổ bóng in lên gò má thanh tú.
Xe mở sưởi rất ấm, nhưng cậu ấy vẫn cởi chiếc áo khoác duy nhất đắp lên người tôi.
Trên điện thoại là một loạt tin nhắn chưa đọc, còn có mấy cuộc gọi nhỡ của lão Cố, chắc là do đứa con riêng kia về mách lẻo rồi.
Nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm.
Vì không muốn đánh thức tôi, Bùi Tụng Thanh đã ngồi cùng tôi trong xe mấy tiếng đồng hồ, dù chỉ cách cổng nhà họ Bùi vài bước chân.
Khoảnh khắc đó, tôi bất giác nhớ lại chuyện năm xưa.
Khi ấy, tôi mười sáu tuổi, tỏ tình thất bại với người mình thầm thích, trở về nhà liền nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài.
Chỉ có Bùi Tụng Thanh kiên trì đứng ngoài cửa, canh tôi suốt một ngày một đêm, lo tôi làm chuyện dại dột, cứ thỉnh thoảng lại gõ cửa.
Nhưng lúc đó tôi chỉ thấy mất mặt, khóc đến trời long đất lở, nghe tiếng gõ cửa còn hét lên:
"Bùi Tụng Thanh, cậu phiền chết đi được!"
"Đừng gõ nữa!"
"Sao cậu lại phiền như vậy chứ!"
Thế mà cậu ấy vẫn bền bỉ không ngừng.
Vì không thể nói, cậu chỉ có thể gõ cửa, dùng cách ấy để chắc chắn rằng tôi vẫn an toàn.
Đến nửa đêm, tôi khóc đến kiệt sức, thiếp đi trên giường.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ánh sáng đã tràn ngập căn phòng.
Cổ họng rát như lửa đốt, bụng đói đau quặn lại.
Tôi lê người đến cửa định gọi người mang đồ ăn, ai ngờ vừa mở cửa ra, đã bị cả đống thức ăn chặn lối.
Tất cả đều là những món tôi thích, thậm chí có những món phải chạy khắp thành phố mới tìm được.
Hiển nhiên, trong lúc tôi ngủ, Bùi Tụng Thanh đã một mình đi khắp nơi mua về.
Quay đầu nhìn lại, cậu ấy đang co mình, ngủ gục ở bức tường cạnh cửa.
Nghe tiếng mở cửa, lông mi cậu run run, mơ màng mở mắt.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ánh mắt cậu lập tức bừng sáng, vội vàng đứng bật dậy.
Lúc ấy tôi mới để ý trong lòng cậu còn ôm một ly trà sữa nóng.
Nhìn kỹ mới nhận ra, đó chính là loại trà sữa mới ra mắt mà tôi từng vô tình nhắc đến.
Khi ấy, điện thoại thông minh chưa phổ biến như bây giờ, cậu lại không biết nói chuyện, quanh mình chỉ có tôi là hiểu được ngôn ngữ ký hiệu.
Không biết cậu bé câm này đã phải vất vả thế nào mới mua được hết những món ấy...
Bùi Tụng Thanh nhanh nhẹn cắm ống hút, đưa trà sữa cho tôi.
Tôi nhận lấy, uống một ngụm, vẫn còn ấm.
"Bùi Tụng Thanh."
Giọng tôi khản đặc vì khóc cả đêm.
Vừa hút một ngụm trà sữa, tôi vừa hỏi:
"Nhìn tôi bây giờ... xấu lắm đúng không?"
Không cần soi gương cũng biết mắt mình chắc chắn đã sưng như mắt ếch rồi.
Thế nhưng Bùi Tụng Thanh lại lập tức lắc đầu.
Sợ tôi không tin, cậu còn nhanh tay ra hiệu:
[Không xấu.]
[Rất đẹp.]
"Nói điêu." Nước mắt tôi lại trào ra.
Nhưng thấy xấu hổ quá, tôi đành lên giọng ra lệnh:
"Quay đầu đi, không cho nhìn."
Cậu lập tức ngoan ngoãn quay mặt đi.
"Những thứ này là cậu tự mình đi mua à?"
Cậu gật đầu, lại len lén liếc nhìn tôi, rồi vội vàng quay mặt.
"Về sau không được chạy lung tung một mình nữa, nghe chưa?"
Cậu lại gật đầu.
"Bên ngoài nguy hiểm lắm, người ngoài không ai đối xử tốt với cậu như tôi đâu."
"Vẻ ngoài cậu thế này, lại không biết nói, lũ xấu xa thích nhất kiểu người như cậu đấy."
"Nếu cậu lại bị bắt cóc, tôi lại phải đi cứu cậu."
Vừa nói vừa hút cạn ly trà sữa.
Có lẽ thật sự đồ ngọt có thể chữa lành tâm hồn. Nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn trước mặt, tôi bỗng cảm thấy thất bại trong chuyện tỏ tình cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát.
Dù sao, vẫn còn có Bùi Tụng Thanh bên tôi.
Cha mẹ tôi là vì liên hôn giữa hai gia đình mà đến với nhau, trong trí nhớ của tôi, họ suốt ngày bận rộn, tình yêu thương dành cho tôi chỉ dừng lại ở việc công nhận tôi là người thừa kế duy nhất.
Sáu tuổi bị bắt cóc, mười sáu tuổi lần đầu thất tình, đều là Bùi Tụng Thanh, người bạn thanh mai trúc mã ấy ở bên cạnh tôi.
Cậu ấy không thể nói chuyện, nhưng chỉ cần có cậu ấy, tôi đã thấy an tâm.
"Bùi Tụng Thanh, sau này phải luôn ở bên cạnh tôi nghe rõ chưa?"