Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7
Tôi đã quên mất sau đó chúng tôi được cứu ra bằng cách nào.
Chỉ nhớ khi cảnh sát tìm đến ngọn núi, tôi và Bùi Tụng Thanh đã bị nhốt trong căn phòng đen kịt ấy suốt mấy ngày trời.
Hai đứa trẻ sáu tuổi, bị nhốt trong không gian kín tối tăm không ánh sáng, không có gì để ăn. Mỗi ngày bọn bắt cóc chỉ cho chúng tôi chút nước, chỉ để chắc chắn chúng tôi không chết.
Trong bóng tối dày đặc ấy, dù Tụng Thanh có dùng ngôn ngữ kí hiệu, tôi cũng chẳng nhìn thấy.
Đó là quãng thời gian đen tối nhất trong đời tôi. Mỗi lần ngủ, tôi đều phải nắm chặt tay Tụng Thanh, sợ rằng một lúc nào đó tỉnh dậy, em sẽ biến mất.
Tôi gọi tên em bên tai hết lần này đến lần khác, vậy mà Tụng Thanh vẫn không một lần đáp lại.
Cuối cùng, vào một đêm mấy ngày sau, bọn bắt cóc nhận được tiền chuộc từ nhà họ Cố, vui mừng uống rượu, rồi say mèm nằm ngủ ở phòng bên cạnh.
Nỗi sợ khiến đầu óc tôi hoạt động điên cuồng.
Nếu bọn chúng đã nhận được tiền chuộc, thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc… sự tồn tại của tôi đối với chúng đã không còn giá trị.
Nhưng tôi không muốn chết.
Tôi quyết định phải đưa Bùi Tụng Thanh cùng trốn đi.
Lúc bị bắt cóc, tôi và Tụng Thanh đang trên đường đi học vẽ. Dù cặp sách đã bị ném mất, nhưng Tụng Thanh có thói quen mang theo một cây bút và một cuốn giấy nhớ nhỏ bên người, để dùng khi người khác không hiểu em muốn nói gì.
Tôi tháo lõi bút ra, ổ khóa ở căn nhà cũ kỹ đó quá lỏng lẻo, sau một hồi loay hoay, tôi thực sự đã mở ra được.
Tôi kéo tay Tụng Thanh, lao ra ngoài chạy.
Sau mấy ngày không ăn, cả hai chúng tôi gần như kiệt sức.
Nhưng tôi không dám dừng lại, vẫn tiếp tục kéo em chạy về phía trước.
Đường núi gập ghềnh, một phút sơ sẩy khiến cả hai ngã nhào xuống đất.
Chẳng kịp kêu đau, tôi vội vàng quay sang nhìn Tụng Thanh.
Ánh mắt giao nhau, em nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng, nằm bất động trên mặt đất.
“Dậy đi mà!” Tôi chạy tới kéo em dậy.
Nhưng em lại giật tay ra khỏi tay tôi.
Trong ánh sáng mờ mờ của trăng, tôi thấy hàng mi em khẽ run, sau đó giơ tay ra hiệu:
[Quan Chi, đừng lo cho em nữa.]
[Chạy đi.]
Khoảnh khắc đó, không hiểu sao tôi bỗng thấy tim đau như bị ai bóp nghẹt.
Tôi xông tới, tát nhẹ một cái lên trán em.
“Không!”
Tôi bật khóc, khóc đến nỗi nói không nên lời.
“Bùi Tụng Thanh, em đừng như vậy, chị sợ lắm.”
“Chị sẽ không bỏ rơi em đâu, em phải đi cùng chị, chúng ta phải trốn ra ngoài cùng nhau.”
“Có phải em thấy chị phiền rồi không? Sau này đồ chơi của chị đều cho em, ai bắt nạt em chị sẽ bảo vệ em…”
Tôi lải nhải nói mãi không dứt, lớp vỏ mạnh mẽ từng gắng gượng trước mặt bọn bắt cóc giờ phút này đã hoàn toàn sụp đổ.
Tôi vừa khóc vừa kể cho em nghe: ba tôi bên ngoài có không ít con riêng; mẹ tôi gần đây lại quen thêm vài bạn trai mới; lần trước thi không được hạng nhất về nhà bị phạt; khi bọn bắt cóc gọi điện, tôi thực sự rất sợ, sợ ba sẽ nói không cần tôi nữa…
Cuối cùng, tôi dồn hết chút sức lực còn sót lại, kéo Tụng Thanh dậy, nước mắt nước mũi tèm nhem cả lên người em.
“Bùi Tụng Thanh, chị xin em đấy.”
“Chị thực sự rất sợ… đi cùng chị đi, được không?”
Cuối cùng, Bùi Tụng Thanh vẫn quyết định chạy trốn cùng tôi.
Đường núi trong đêm thật sự đáng sợ, nhưng bên tôi có Tụng Thanh.
Suốt cả đêm hôm ấy, em nắm chặt tay tôi không buông.
Cho đến khi cả hai kiệt sức ngất đi, vẫn chưa từng buông tay.
“Ting.”
Đèn khẩn cấp trong thang máy đột nhiên sáng lên.
Tiếng bảo vệ tòa nhà vang lên từ hệ thống liên lạc nội bộ: “Có ai bị kẹt trong thang máy không? Đừng lo, chúng tôi đang đến.”
Giọng nói vừa dứt, tôi lấy lại tinh thần, lập tức đẩy Bùi Yến Lễ ra.
Không nhìn sắc mặt anh ta, tôi móc điện thoại ra định gửi tin nhắn cầu cứu, nhưng phát hiện không có tín hiệu.
Qua một hồi chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng bảo vệ và lính cứu hỏa cũng tới, mở cửa thang máy, giải cứu chúng tôi ra ngoài.
Trợ lý của Bùi Yến Lễ cũng đã kịp chạy tới sau khi biết tin. Nhìn thấy anh không sao, cô ấy mới nhẹ nhõm thở phào.
Người phụ trách tòa nhà thấy người bị kẹt là tôi và Bùi Yến Lễ thì lập tức mặt tái mét, miệng lẩm bẩm cảm ơn trời đất vì không có chuyện gì xảy ra.
Thấy có nhiều người đang đứng xem ở cửa thang máy, tôi nhíu mày định rời đi, thì bỗng nghe Bùi Yến Lễ nói:
“Nhưng anh chưa từng nhận được.”
“Cái gì cơ?” Tôi theo phản xạ hỏi lại.
Bùi Yến Lễ bước đến gần tôi, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán.
“Anh nói, khi nãy trong thang máy, em nhắc đến bức thư tình năm đó nhờ người đưa cho anh…”
“Anh chưa từng nhận được.”
Lời anh vừa dứt, sau lưng tôi bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Giây tiếp theo, tôi quay đầu lại, thì thấy người lẽ ra đã về nhà, Bùi Tụng Thanh, lại bất ngờ xuất hiện ở công ty.
Nhìn thấy tôi, mắt cậu ấy sáng bừng, chạy nhanh về phía tôi.
Bùi Yến Lễ cũng trông thấy cậu.
“Tuy anh không biết chuyện là thế nào…”
“Nhưng Quan Chi, có vẻ như em đã hiểu lầm anh rồi.”
Tôi nhìn Bùi Tụng Thanh chạy tới trước mặt, tay cậunhanh chóng ra hiệu:
[Quan Chi, anh… hai người không sao chứ?]
Nhưng tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện…
Nếu em thật sự đã về nhà, thì làm sao có thể tới đây nhanh đến vậy?